Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

Câu chuyện chó mèo

Hành trình dài trọn vẹn 20 ngày hóa ra thật ngắn ngủi. Khi ngồi trên máy bay từ Santorini, tôi đúng nghĩa là đang ở trên mây, chưa hề ý thức được mình đã bỏ lại phía sau những gì. Trước đó cũng đã nghĩ sẽ quyết tâm viết lách thật dài để lưu lại những tháng ngày này của tuổi trẻ, vậy mà khi đặt chân về đến nhà mới nhận ra thời gian trôi đi không cách gì lưu giữ được, cũng như tuổi trẻ của chúng ta, không thể diễn đạt thành lời.

Thôi thì vốn dĩ là không biết viết gì... Đành bắt đầu bằng câu chuyện chó mèo vậy.

Có 2 điều bao giờ cũng khiến cho hành trình của chúng tôi trở nên vui vẻ, đó chính là chó mèo và trẻ con. Dường như những tạo vật đẹp đẽ và ngây thơ ấy luôn khiến cho tâm hồn mình thấy được xoa dịu và cho dù có mệt mỏi tới mấy cũng phải nở một nụ cười.



Trẻ con thì không cần phải bàn. Trên xe điện ngầm, trong khu mua sắm và không thể thiếu các tụ điểm vui chơi ăn uống, các cô bé, cậu bé Châu Âu mắt xanh lóng lánh, tóc nâu xoăn mềm ríu rít nói cười.

Chúng tôi có một ngày dài ở vườn hoa Tuileries và Luxembourg, Paris chỉ để nhìn ngắm các gia đình đưa con đi chơi ngày cuối tuần. Thời tiết hôm đó không đẹp nhưng em hào hứng chơi thuyền, chạy tung tăng khắp hồ nước và không nề hà tự mình làm mọi chuyện. Quả thực trẻ con Tây được giáo dục khác biệt với trẻ con Việt Nam. Mặc dù có những em còn rất nhỏ, chỉ vừa mới quá tuổi biết đi một chút nhưng không bao giờ thấy bố mẹ phải oằn người bế con, hầu hết các bé đều rất hiếu động, muốn và chắc chắn là được dạy dỗ cần phải tự đi trên đôi chân của mình. Bởi vậy cảnh mẹ bế con khóc đòi cái này cái kia hầu như không có, chỉ có các cháu bé rất "nghiêm túc" nắm tay bố mẹ và nhiều lúc còn nhào lên đòi đi trước. Khi nào mệt thì các bé ngủ trong xe, bố mẹ lại đẩy về, thong thả vừa đi vừa nói chuyện.

Chúng tôi thích nhất là cười trêu các em bé trên xe điện ngầm. Các em thường được bố mẹ bế hoặc nằm trong xe đẩy, mở to con mắt sáng lấp láy nhìn mọi thứ xung quanh và dễ thương vô cùng mỗi khi ai cười thì các em đều cười đáp lại. Chúng tôi đều không nói gì nhưng dường như đúng cái khoảnh khắc ấy, thế giới trở nên an lành biết bao nhiêu. Quả thật, chỉ cần mọi người đều giữ được tấm lòng trong sáng và hồn nhiên như các bé, thế giới đã không có quá nhiều chuyện đau lòng.

Người dân phương Tây yêu quý chó mèo cũng không khác gì yêu quý con em của mình vậy. Điều này tôi biết nhưng trước khi đến Nice, tôi vẫn chưa hình dung ra ví dụ điển hình nào cho nhận định ấy.


Tại thành phố nhỏ ven biển miền Nam nước Pháp này, chỉ cần bạn ló mặt ra đường, ngay lập tức sẽ chứng kiến những chú cún đủ mọi hình dáng và màu sắc đang lon ton đi theo chủ. Thời tiết nóng nực, các cô các bác ngồi tám chuyện thì dưới ghế bao giờ cũng có vài chú chó đang nằm dài thè lưỡi, bộ dạng rất tội nghiệp, chắc hẳn muốn về nhà nằm điều hòa lắm mà không được đây. Chó ở Nice tuy nhiều nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ tôi nghe tiếng chó sủa. Những chú chó hòa thuận với nhau như thế chũng chẳng có lãnh địa riêng mà nhà của mình chính là ngôi nhà của chủ vậy.

Hầu hết các cụ lão thành đều nuôi nuôi chó, giống chó nhỏ nhắn xin xắn và vô cùng ngoan. Các cụ đi rất chậm, bởi vậy khi nào các cụ dừng thì chú cún nhỏ bên người cũng dừng lại, giương đôi mắt hấp háy chờ đợi mà không cần phải lôi kéo hay ra lệnh gì. Cứ như thế, một người một chó cùng nhau đi hết quãng đường.

Tuy ở Hy Lạp cũng nhiều chó nhưng mèo mới là con vật được "sủng ái".



Chú mèo này nằm dài trên vỉa hè khu mua sắm sầm uất nhất Athens. Ở Việt Nam hiếm có con mèo nào có thể "ngang nhiên" như vậy. Nhưng đây là chuyện bình thường ở Hy Lạp khi mà mèo, bên cạnh lừa, chó và rùa đều là những con vật được người dân nơi đây âu yếm chọn làm đại diện cho quốc gia mình.

Mèo Hy Lạp vô cùng hiền lành và đặc biệt là lười biếng. Dường như chúng cũng ý thức được sự ưu ái dành cho mình nên chẳng mấy khi bạn thấy mèo hối hả chạy trốn... người cả. Mèo ta nằm phởn phơ giữa đường đi lại, trước cửa hàng buôn bán... và các vị "thượng đế" nếu cũng đành phải nhường đường chứ chẳng biết làm thế nào hơn vì cho dù bạn có nói thế nào, chúng cũng quyết không chịu nhúc nhích.

Một ngày trước khi chúng tôi rời Santorini, tôi gặp một anh chủ tiệm đồ lưu niệm có tận 13 con mèo. Thật tình cờ hôm đó tôi mặc áo mèo và đeo túi in hình mèo. Ngay lập tức anh chàng này không thèm quan tâm tới khách muốn mua gì mà nhất mực gọi tôi lại để chìa ảnh mèo trong điện thoại cho tôi xem, giải thích thói quen từng con mèo. Nằng nặc cho rằng mèo nhà anh ta rất có thể có vấn đề về tâm lý vì chỉ thích ngủ trên hộp điện... Trước khi chúng tôi về, anh còn nhiệt tình nói nếu mai rảnh thì anh sẽ dẫn về tận nhà cho xem mèo và không quên hứa hẹn sẽ tặng tôi vài con mèo về làm quà.

Câu chuyện chó mèo thật ra không có gì đặc biệt. Cuộc sống vốn dĩ cũng nên là như vậy. Vô cùng đơn giản và thuần khiết. Bởi vậy, hãy sống đầy háo hức như trẻ nhỏ hay thảnh thơi tự do tự tại như chú mèo lười biếng bên bậc thềm nhà~

Không có nhận xét nào: