Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

chị ơi, chị à

hôm nay chị comment vào blog khiến tôi chẳng còn biết làm gì
thực ra từ lâu lắm rồi
tôi vốn muốn hỏi chị
"dạo này thế nào, đã đỡ ốm chưa?"

thực ra vì biết câu trả lời sẽ là như thế nào
hoặc chị rất muốn nói, mà tôi lại chạm tới vết thương của chị
hoặc chị sẽ coi tôi là người xa lạ, nói chuyện với nhau chưa tới chục lần, để mà đẩy tôi ra xa bằng những lời ngọt ngào.

vậy là
trong khi chị vẫn khéo léo quan tâm tới tôi
tôi chỉ có cách đứng nhìn

bao giờ cũng thế
ai cũng có nỗi đau
nhưng không vì thế mà nỗi đau nào giống nỗi đau nào

và vì tôi thì quá sợ hãi trước những thương tổn
thành ra
hiếm khi tôi hỏi lý do vì sao
hôm nay bạn lại khóc
khi nhớ một người
hôm nay bạn lại ốm
tại sao cứ ốm mãi mà không khỏi thế
hôm nay bạn tỏ ra không có chuyện gì
mà sao mắt lại buồn thế

và cứ thế chỉ biết im lặng
trở thành một người ngòai cuộc

nhưng chị ơi, chị à
em sẽ vẫn dõi theo
và mong muốn những điều tốt đẹp nhất
và chắc chắn
chị em mình sẽ cùng lúc sống thật vui vẻ và hạnh phúc nhé

vì có chị
có em
đời như thế mới dễ thương mà
phải không?

Không có nhận xét nào: