Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

Tình cảm thật là khó đỡ

bao giờ tôi cũng nghĩ
có một "ngưỡng"
cho tất cả mọi chuyện.

giống như việc tôi vẫn ăn đủ 2 bát cơm mỗi bữa.
ngưỡng "2 bát" từ hồi cấp 2
tới giờ, mặc dù bị kêu ca là gầy gò
nhưng vẫn chưa đủ động lực để vượt qua.

tôi cũng có một cái ngưỡng học tập nào đó
không được rõ ràng lắm
về việc tôi có thể học tốt hơn rất rất nhiều
nếu chịu cố gắng
suy nghĩ về việc có thể bỏ lỡ nhiều thứ khi chuyên tâm học tập (việc trái với sở thích, sẽ mất nhiều thời gian gấp n lần)
vẫn chưa có động lực để vượt qua.

tôi cũng có một cái ngưỡng.
"yêu"

"vô cảm"

tôi biết,
với khả năng của mình
có thể yêu thương rất nhiều người một cách thực sự và không thực sự
nhưng bao giờ cái "ngưỡng" đó cũng ám ảnh tôi.

bẩm sinh tôi đã là một đứa rõ ràng.
khi tôi băn khoăn trong tình cảm với ai đó.
tôi sẽ lựa chọn.
một là "yêu", hai là "không gì cả".

nếu hỏi tôi, vị trí của bạn ở đâu trong hai cái list này
thì tôi cũng sẵn sàng trả lời bạn
một cách thật lòng.


khi đã lựa chọn một con đường cho mình
điều đầu tiên để đi trọn con đường đó
là bạn phải thực sự chuyên tâm
thực sự chăm chú

sẽ có những mất mát
sẽ có những đổi thay

tình cảm lại thực sự là khó chiều.

sẽ có những lúc tồi tệ
(tình huống xấu nhất là không biết mình muốn gì)

có những khi tự hỏi bản thân
"có đáng không???"

"nếu bước chân hạnh phúc quả thực ngắn ngủi như thế?
chúng ta có thể không bước được sao?"

bạn,
có muốn hạnh phúc hay không?

bạn,
có sẵn sàng trả giá cho hạnh phúc hay không?

chỉ có hai lựa chọn
"hạnh phúc"
hoặc
"không hạnh phúc"

bạn có một "ngưỡng"
để biết tình cảm của mình là thế nào.

khi không còn hạnh phúc thì nghĩa là không còn hạnh phúc
chỉ đơn giản là như thế

giống như nhớ
và quên

khi đã không còn nhớ
chẳng việc gì phải đau đầu vì quên.

bạn luôn có một loạt các lựa chọn trong đầu rồi.
cho dù không nói ra
thì mỗi lựa chọn đều ám ảnh
đừng chối bỏ nó.