Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2010

Dance Dance Dance - Murakami Haruki (P4)

Tôi được cử về Hokkaido để công tác. Xét về phần công việc thì cũng không phải cực kỳ mong chờ nhưng tôi nào có được lựa chọn. Nói tóm lại thì dù công việc nào đến với tôi thì nhìn chung không khác nhau là mấy. Cho dù thế nào thì khi bạn càng vượt xa quá bán thì mối liên hệ về mặt bản chất của sự vật càng ít đi. Cũng giống như chiều dài bước sóng vậy: Vượt qua một điểm cố định, bạn hầu như không thể xác định trong hai điểm liên tiếp, điểm nào có âm vực cao hơn, và sau cùng, khi bạn thuần túy không thể phân biệt nổi chúng thì bạn chẳng hề nghe thấy chúng nữa.

Công việc tôi được một tạp chí phụ nữ giao cho có tên “Ăn ngon tại Hakodate”. Cùng với một tay thợ chụp ảnh, tôi đã ghé thăm một vài nhà hàng. Tôi viết lời dẫn còn anh ta cung cấp hình ảnh cho tổng cộng năm mặt báo. Ừ thì cũng phải có ai đó viết lách gì chứ. Hệt như việc có người dọn rác và người thì xúc tuyết vậy. Chẳng quan trọng là bạn có thích nó hay không. Công việc là công việc. Đó là cách tôi cống hiến cho xã hội trong ba năm rưỡi qua. Xúc tuyết. Một loại tuyết văn hóa như bạn biết đấy.

Vì một vài vấn đề bất đắc dĩ, tôi đã nghỉ việc làm tại văn phòng do tôi và một người bạn nữa điều hành, và trong vòng nửa năm, tôi hầu như chẳng làm gì cả. Tôi thấy không hứng làm gì hết. Mùa thu năm ngoái, đủ loại vấn đề đổ lên đầu tôi. Tôi li dị này. Một người bạn chết thật bí ẩn này. Một người phụ nữ rời bỏ tôi mà chẳng để lại lời nào. Tôi gặp gỡ một người đàn ông lạ lùng và thấy mình rơi vào một loạt những diễn biến bất thường. Tới khi mọi chuyện qua đi thì bản thân tôi lại chìm sâu vào sự tĩnh mịch mà trước đó chưa từng biết tới. Bầu không khí trống vắng tàn phá đọng lại mãi trong căn phòng. Tôi đã ở lì trong đó trong sáu tháng. Tôi không ra ngoài vào ban ngày, trừ phi phải mua những nhu yếu phẩm để duy trì cuộc sống. Tôi mạo hiểm vào thành phố khi những tia nắng đầu tiên của hừng đông vừa lên và dạo bước trên đường phố không một bóng người, khi phố xá tấp nập người qua lại, tôi lại trở về căn hộ của mình để yên giấc.

Đêm tối xuống, tôi tỉnh dậy, tìm thứ gì đó bỏ bụng và cho con mèo ăn. Sau đó tôi ngồi trên sàn nhà, suy nghĩ một cẩn thận những sự việc đã xảy ra với mình, cố gắng lý giải chúng. Sắp xếp các sự kiện theo một trình tự, liệt kê những phương án thay thế khả dĩ và xem xét tính đúng đắn của những việc mình đã làm. Quá trình này kéo dài cho tới bình minh, tôi lại ra ngoài và lang thang trên đường.

Trong suốt nửa năm thời khóa biểu của tôi là như vậy đấy. Từ tháng một tới tháng 6 năm 1979. Tôi không đụng đến một cuốn sách. Không mở bất kỳ tờ báo nào. Không xem ti vi và cũng chẳng nghe đài. Không gặp gỡ ai và cũng chẳng nói chuyện với ai. Tôi thậm chí không chè chén. Tâm trí lúc ấy không dành cho việc đó.

Tôi không biết tí gì về mọi sự trên thế gian này, người nào đã trở nên nổi tiếng, người nào đã chết, không biết tí gì cả. Không phải tôi cố chấp từ chối tiếp nhận thông tin, chỉ là tôi không hề có mong muốn nhận biết điều gì. Cho dù vậy, tôi vẫn biết rằng mọi sự đang diễn ra. Thế giới không hề ngừng nghỉ. Tôi có thể cảm nhận điều đó bên trong da thịt mình, dù đang ngồi một mình trong căn hộ. Tuy nhiên điều đó cũng không sao khiến tôi quan tâm. Nó chỉ tựa như hơi thở tĩnh lặng của không khí, lướt nhẹ qua tôi…

Ngồi trên sàn, tôi để quá khứ diễn lại trong tâm trí mình. Thật nực cười bởi đó là tất cả những gì tôi làm, ngày qua ngày trong suốt nửa năm mà không hề thấy chán ngán chút nào. Những gì tôi đã trải quá có vẻ khổng lồ với rất nhiều khía cạnh. Nhiều nhưng lại chân thật, rất chân thật, đó cũng là lý do trải nghiệm không ngừng hiện lên trong tâm trí tôi, như đài tưởng niệm rạng ngời trong đêm tối. Và vấn đề đài tưởng niệm ấy là dành cho tôi. Tôi quan sát các sự kiện từ tất cả các góc độ có thể. Tôi cho rằng mình đã bị thương tổn nặng nề. Tổn thương này không phải vặt vãnh. Máu đã lặng lẽ chảy. Một khoảng thời gian sau, một vài nỗi thống khổ qua đi, một số lại chỉ xuất hiện sau đó. Nhưng nửa năm tôi nhốt mình trong nhà không phải để dưỡng thương. Cũng không phải là biểu hiện khước từ một cách tự kỷ của thế giới nội tâm. Tôi chỉ đơn giản là cần thời gian để làm lại cuộc đời. Một khi đã đứng vững trên đôi chân mình, tôi cố gắng không nghĩ ngợi xem mình sẽ đi về đâu. Đó lại là một câu hỏi hoàn toàn khác và cần phải suy nghĩ vào thời điểm sau đó. Cái chính là phải tìm được điểm cân bằng. Tôi hiếm khi trò chuyện với con mèo. Chuông điện thoại reo. Tôi để mặc. Nếu có ai đó gõ cửa, tôi làm như không có ở đó. Chỉ có một vài lá thư. Hai cái là từ đồng nghiệp cũ, người mà không biết tôi ở đâu, đang định làm gì hay quan tâm đến điều chi. Anh ta có thể làm gì giúp tôi ư? Công việc kinh doanh mới của anh ấy suôn sẻ, có đối tác quen hỏi thăm về tôi.

Không có nhận xét nào: