Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2010

Dance Dance Dance - Murakami Haruki (P5)

Trong thư, vợ cũ của tôi thẳng thắn bày tỏ lúc này cô ấy đang cần trông nom một vài mối tình. Sau đó đề cập tới việc mình sắp thành hôn với một người nào đó mà tôi không quen, và có lẽ sẽ chẳng bao giờ biết. Điều đó có nghĩa là cô ấy đã chia tay người bạn của tôi, cái người mà cô ấy theo đuổi khi chúng tôi li dị. Tôi chẳng ngạc nhiên khi họ chia tay. Gã đó chẳng phải tay ghi-ta nhạc jazz cừ cũng không phải con người tốt đẹp gì. Thật không hiểu nổi cô ấy thấy gã ta hay ở điểm nào – nhưng đâu phải chuyện của tôi phải không? Còn về phần tôi, cô ấy nói chẳng hề thấy lo lắng. Tôi rồi sẽ ổn cho dù tôi lựa chọn thế nào. Cô ấy lại dành phần lo nghĩ cho những người có dính líu tới tôi.

Tôi đọc những bức thư này một vài lần rồi lần lượt cất đi. Và rồi vài tháng trôi qua. Tiền nong không phải mối lo ngại. Tôi đã để dành một số tiền lớn đủ để sống qua ngày và cũng chưa nghĩ gì về những chuyện sau này. Mùa đông trôi qua. Xuân đến. Hương vị của gió đã đổi thay. Thậm chí vẻ tối tăm của đêm cũng khác biệt.

Vào cuối tháng năm, con mèo Kipper của tôi chết. Đột ngột chẳng hề báo trước. Một sáng thức dậy, tôi thấy nó nằm cuộn tròn trên sàn nhà, đã chết. Có lẽ bản thân nó cũng không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Thân xác nó lạnh lẽo và cứng ngắc, hệt như miếng gà nướng hôm trước khi bị lột bỏ lớp lông. Con mèo khó có thể nói rằng nó đã có một cuộc đời tươi đẹp. Chưa hề được ai thực sự yêu thương, cũng chẳng hề tỏ ra yêu thương ai đó thật lòng. Đôi mắt nó luôn ánh lên vẻ khó chịu, như thể “sao nào?” Bạn không nhận thấy cái nhìn ấy ở một con mèo một cách thường xuyên. Dù thế nào thì nó cũng đã chết. Chẳng còn gì hơn nữa. Đó có lẽ lại là điều tốt đẹp nhất mà cái chết mang lại.

Tôi cho xác con mèo vào túi của siêu thị Seiyu, đặt nó trên ghế sau ô tô và lái tới cửa hiệu đồ kim khí để mua một cái xẻng. Tôi lái xe khỏi quốc lộ, rẽ vào đường lên đồi và tìm thấy một khu rừng nhỏ. Cách một đoạn khá xa từ đường vào, tôi đào một cái hố sâu một mét và đặt Kipper yên nghỉ trong chiếc túi mua sắm xuống. Sau đó tôi xúc một lớp đất lên trên nó. Xin lỗi nhé, tôi bảo chú mèo nhỏ, sự đời phải thế thôi. Chim chóc reo ca trong suốt khoảng thời gian tôi chôn chú mèo. Âm vực cao vút như thổi sáo. Lấp đầy hố xong, tôi quẳng xẻng vào thùng xe và quay lại quốc lộ. Trong khi lái xe về Tokyo, tôi bật đài lên. Đúng lúc DJ đang phát nhạc của Ray Charles than khóc khi sinh ra chỉ để mất mát… và giờ đây tôi đánh mất con mèo. Tôi thấy muốn khóc. Đôi khi chỉ một điều nhỏ nhặt cũng làm nên chuyện. Tôi tắt đài đi và tấp vào khu vực dịch vụ. Đầu tiên, tôi rửa sạch đất cát ở tay, sau đó đi vào nhà hàng. Tôi chỉ nuốt nổi miếng thứ ba của chiếc bánh sandwich nhưng lại uống tới hai cốc cà phê. Không biết giờ này Kipper đang làm gì? Tôi tự hỏi. Nằm sâu đâu đó trong đêm tối. Tiếng đất rơi trên chiếc túi Seiyu vang vọng lại trong não tôi. Đời là vậy, anh bạn à, tôi với anh giống nhau cả thôi. Tôi cứ ngồi nhìn chằm chằm miếng sandwich bỏ dở trong suốt một tiếng đồng hồ. Cho tới khi cô phục vụ bàn cáu kỉnh không hề báo trước chạy lại và bồn chồn hỏi xem liệu cô ấy có thể dọn đĩa đi không.

Vậy đấy, tôi nghĩ. Giờ thì trở về với xã hội nào.

Không khó khăn gì để tìm một công việc trong cái tổ lớn của một xã hội tư bản phát triển. Chính là như thế, miễn là bạn không hỏi điều gì quá đáng. Khi tôi vẫn còn văn phòng của mình, tôi nhận phần biên tập và viết lách nên có quen biết một vài tay chuyên nghiệp trong lĩnh vực này. Bởi vậy khi tôi bắt đầu làm nghề tự do thì không phải đào tạo lại nhiều. Dù sao tôi cũng chẳng cần kiếm nhiều tiền để sống.

Tôi mở cuốn sổ tay địa chỉ của mình ra và gọi vài cuộc. Hỏi xem liệu có công việc nào đang cần người không. Tôi nói rằng mình đã có khoảng thời gian thả lỏng nhưng giờ thì đã sẵn sàng để lao vào cuộc. Gần như ngay tức thì, việc đến tay tôi. Dù không phải công việc đặc biệt hứng thú lắm, hầu hết là điền vào thư ngỏ giới thiệu và tập quảng cáo của các công ty. Nói một cách khiêm tốn thì phân nửa những gì tôi viết ra chẳng có chút ý nghĩa nào cả, cũng chẳng hữu dụng cho bất kỳ ai. Thật phí bút mực. Nhưng tôi đã làm công việc ấy một cách máy móc, chẳng hề suy nghĩ gì. Ban đầu lượng công việc không nhiều, chỉ ngốn hai tiếng đồng hồ mỗi ngày. Thời gian còn lại tôi hay ra ngoài đi dạo hay xem phim. Tôi đã xem rất nhiều bộ phim. Trong vòng ba tháng, tôi có khoảng thời gian dễ chịu. Tôi đã dần trở về với các mối liên hệ. Sau đó, vào đầu thu, mọi chuyện bắt đầu đổi khác. Lượng công việc tăng một cách đáng kể. Điện thoại không ngừng đổ chuông, hòm thư điện tử bao giờ cũng chất ứ. Tôi gặp những người trong ngành và ăn trưa cùng họ. Họ hứa hẹn với tôi thêm nhiều việc nữa.

Không có nhận xét nào: