Thứ Tư, 12 tháng 5, 2010

Những hẹn hò từ nay khép lại

Những người mà từ bấy lâu nay, chỉ cần biết rằng họ đang và mãi mãi sẽ ở trong thế giới của bạn, cho dù bạn có đi bao xa và phải chờ đợi bao lâu để được gặp lại, hơn cả, cho dù có bao nhiêu ngại ngần thì sau cùng chỉ giản đơn như thế, bạn thấy lòng mình được an ủi.

Thường xuyên, tôi tự hỏi: “Khoảnh khắc nào là giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời mình cho tới bây giờ?”
Sau đó tôi nghĩ lại chuyện ngày hôm qua, hôm trước và cả những hôm trước nữa trong cùng một tuần rồi chịu, thật không thể đi xa hơn.

Tôi là người như vậy, không thể nào nhớ nổi phút giây mình cảm thấy thật sự biết ơn cuộc sống vì chỉ riêng một lẽ là được sinh ra là một con người, được yêu thương và hoàn toàn có khả năng yêu thương người khác.

Tới mức mà bản thân tôi chỉ muốn dừng ngay giây phút, chính là cái giây phút mình thấy đã khẽ chạm tới khoảnh khắc hạnh phúc ấy rồi đấy. Tôi muốn cái khoảnh khắc đó cứ ngừng trôi để mình sẽ không quên. Để mình không quên là mình từng có những giây phút như thế. Để có thêm niềm tin tưởng, cho dù là mù quáng và nhất thời, là rồi mình sẽ có lại những giây phút như thế.

Nhưng biết sao được, chúng ta không ngừng lớn lên, già đi và lãng quên chính bản thân mình.

Những cảm xúc ấy thôi không còn rõ ràng, dư âm chỉ còn đủ để khiến bạn rơi nước mắt không biết là vì nhung nhớ hay vì sợ hãi vì mình đã đánh mất một phần ở lại.

Khi tôi nói tôi sợ mình già đi thì đó là sự thực.

Không chỉ bởi vì tương lai vô định dấy lên nỗi sợ hãi mơ hồ mà còn vì nhẽ trong thâm tâm tôi biết mình đang đánh mất từng phần một, những gì quý giá nhất của cuộc đời mình.
Và ngay khi nỗi sợ hãi ấy căng ra chính là khi tôi đã thật sự không thể nhớ nổi mình đang cố níu kéo điều gì.

Tôi từng nhớ mình có một con mèo. Vào một sáng đẹp trời, bỗng dưng không còn thấy nó nữa. Suốt cả ngày hôm đó tôi đã khóc vì mất con mèo mà mình nuôi từ khi còn bé tí. Nhưng sau đó suốt cả một tháng, đôi khi nghe tiếng mèo kêu hoặc tưởng tượng ra tiếng mèo gọi tôi, tôi vẫn cứ khóc, khi ấy lại là vì tôi không còn nhớ nổi trông hình dáng con mèo của mình như thế nào.

Tôi là người dễ quên, bởi vậy, vô cùng trân trọng những gì mình còn nhớ, hoặc lờ mờ nhớ ra.

Không dễ gì để làm một người với những mảng ký ức nhờ nhờ và rời rạc. Nhất là khi bạn chẳng thể làm gì để thay đổi điều đó.

Có đôi khi tôi nghĩ mình cũng chẳng cần bất kỳ ai hay thuộc về bất kỳ nơi nào. Khi ấy tôi sống trong tâm trạng của một người ở tạm. Chỉ là có mặt trên thế giới này thôi chứ còn chẳng để lại ý nghĩa gì với người khác hay với chính bản thân mình. Nhiều khi mọi quyết tâm được trở nên có ý nghĩa đều tan biến. Và mình tự nói với bản thân mình “Thế cũng được”.

Vậy mà cứ nghĩ chỉ còn 3 tháng nữa, có thể, tất cả những gì mà mình thấy chẳng-cần-thiết-lắm sẽ trở thành nỗi nhung nhớ và có thể trong vòng vài tháng sau là biến mất tăm. Tôi thấy sợ hãi. Tôi biết đó là điều rất có khả năng xảy đến. Nó sẽ xảy đến.

Cho dù chúng ta có nói không biết tương lai thế nào nhưng thực ra chúng ta biết, biết rõ là đằng khác. Cái chính là khi nói ra có thể cái tương lai đang còn vô định đó sẽ trở thành một sự thật. Và chúng ta sợ hãi vì sự thật đó không phải cái happy-ending mà ai cũng muốn.

Có điều phải thừa nhận rằng rồi nó sẽ đến. Nó đang nằm ngay ở đấy. Chỉ chực chờ đến thời điểm là bủa vây lấy mình. Sẽ rất nhanh thôi, băng qua nỗi sợ hãi, rồi sau đó mình cũng chẳng biết là mình cảm thấy như thế nào nữa.

Tuy nhiên, cho dù tương lai có ra sao, tôi vẫn muốn xây cho mình một lòng tin thật là mù quáng. Rằng tất cả chúng ta rồi sẽ gặp lại. Khi ấy, với bao ngại ngần vì xa cách, chúng ta sẽ lại bắt đầu lại. Khi ấy, với bao quên lãng vì xa cách, chúng ta sẽ lại có những kỷ niệm mới. Và quan trọng hơn, cho dù có thế nào thì những người đã ở trong thế giới của tôi thì hãy kiên trì ở trong ấy cũng như tôi, cho dù có đãng trí cũng sẽ biết rằng nếu mình để mất những gì quý giá trong đời mình thì cũng chính là đánh mất bản thân mình. Niềm tin này sẽ không bị nỗi sợ hãi nuốt mất. Sau cùng, chúng ta vẫn được trở về là mình, và hơn hết, vẫn được ở bên cạnh nhau, rất gần. Ngay đây. Ngay lúc này.

Không có nhận xét nào: