Thứ Ba, 20 tháng 4, 2010

là lá la~

Ai cũng muốn được sống đời sống riêng mình.
Giản đơn và không còn buồn bã.
Bởi vậy mà việc có chút liên quan tới người khác dễ dàng khiến bản thân thấy lo sợ.
Vì đời sống khi ấy đã không còn giản đơn và thêm nhiều phiền não.
Buồn cười ở chỗ đôi khi việc sống đời sống riêng mình sẽ ít nhiều mất đi ý nghĩa bởi nhận ra thực tế chẳng ai cần mình và mình thì cũng chẳng cần ai.
Tuy nhiên câu bên trên là dối trá.
Điều khiến cho người ta phải quan tâm là thật tâm thì mình vẫn cần những người khác để có thể an tâm mà sống đời sống của mình.

Đôi lúc, khi vẩn vơ nghĩ về các mối quan hệ, tôi thấy muốn khóc hơn là cười. Không ngờ kể cả những kỷ niệm vui cũng khiến cho nỗi nhung nhớ làm sống mũi cay xè.

Có điều trong thâm tâm tôi biết rất rõ, cái gì tới rồi sẽ tới.

Cho dù có bất an, lo lắng hay kỳ vọng thì rốt cuộc điều chúng ta có thể thực sự làm chỉ là chờ đợi.

Mọi chuyện rồi cũng như bầu trời quang sau một trận mưa. Vừa bối rối trong mưa đấy rồi lại hiện ra rõ ràng và đơn giản tới không ngờ.

Điều tôi hằng lo sợ là sau này mọi thứ từng trân trọng sẽ không bao giờ còn gặp lại nữa. Bi quan một chút thì sẽ thấy mình chỉ còn một mình mình và điều đáng buồn là phải lẵng lẽ mà sống thôi.

Cái đó là một sự thật mình phải chấp nhận là mình là người đa nghi, không bao giờ hoàn toàn tin tưởng và hầu như mất khả năng lạc quan yêu đời sống.

Có khi điều lạc quan nhất bây giờ là nghĩ là mình là con người như thế nhưng không thể chết được, vẫn phải sống tiếp thôi. Và không sao hết. Sẽ không bị gì cả.

Và thôi không còn giả vờ là mình thấy thoải mái là lá la~

Không có nhận xét nào: