Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

"Cuộc đời này dù ngắn, nỗi nhớ quá dài"

Tôi nghĩ, phần lớn thời gian, tất cả chúng ta, hoặc giả không biết mình đi về đâu, hoặc giả không nhớ nổi mình làm thế nào lại đứng ở nơi mình đang đứng.



Chuyện gì đã xảy ra

Chúng ta đã khôn lớn như thế nào?

Hay

Chúng ta đã thực sự khôn lớn chưa?



Thuở bé, bao giờ tôi cũng có niềm tin mãnh liệt, tức là một niềm tin không thể nào lung lay và mình tin rằng mọi chuyện sẽ đúng y như thế, đó là khi nào lớn lên, mình sẽ hiểu được thế giới, mình sẽ biết mình muốn gì và nếu muốn, mình có thể làm tất cả, xây những ước mơ, phá bỏ tất cả mọi rào cản.



Vậy mà thật lạ, năm tháng trôi qua nhanh như một chớp mắt.

Còn lại chỉ là bản thân hoang mang không biết rồi phải chờ đợi bao nhiêu năm nữa thì mới thật sự khôn lớn.

Và thế giới lại không ngừng bé lại,

Ngay cả một thế giới hạnch tâm nhỏ nhoi của chính mình còn vô phương hiểu rõ nữa là nhìn ra bên ngoài.

Thậm chí mong muốn khám phá cũng nhạt nhòa dần.



Không một ai có thể dậy bạn khôn lớn lên trong chính cuộc đời mình,

Nhưng nhìn vào những người xung quanh tôi đang một già úa và đi đến đoạn cuối con đường

Tôi chỉ thấy đau lòng bởi cuộc sống tươi đẹp đã tới lúc phải kết phúc

Chỉ sợ rằng đời này, không thể trả lời câu hỏi cho lòng mình, không biết hết cuộc sống của mình tươi đẹp nhường nào mà đã phải kết thúc hết thảy.



Giống hệt một bài toán, có thời hạn định.

Mà lúc nào mình giải cũng không kịp.

Mà lúc nào đáp số của mình cũng sai.

Mà lúc nào mình cũng không ngừng tự hỏi, có thật sự là làm được không?



Tôi nghĩ lý do khi còn đi học, các môn toán, lý, hóa hay thể dục không phải là thế mạnh của mình chính là bởi vì mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm được và sẽ làm tốt.

Cũng như hiện giờ, thật tâm mình vẫn chưa nghĩ là mình có thể sống trọn cuộc đời một cách mãn nguyện, hay ít ra có thể tìm được câu trả lời cho mình.



Bạn nói đúng, càng khôn lớn ta lại càng thấy mình tự ti.

Vì mình biết, mình đã thôi không còn khờ dại.

Vì mình biết, mình đã thôi không còn có những ước mơ thuần khiết.

Vì mình biết, mình vẫn còn mong mỏi biết mấy được xây ước mơ của mình nhưng lại không dám thực hiện.



Nhiều người sẽ nói,

Không việc gì phải suy nghĩ

Không việc gì phải sợ hãi

Nhưng nỗi sợ không phải nhất thời

Nỗi sợ là sự tích tụ mà một khi đã có điểm khởi đầu, nó sẽ không dừng lại

Giờ đây,

Chúng ta không chỉ sợ hãi nỗi sợ tuổi 25

Mà còn e ngại nỗi sợ tuổi 17, 20... và nhiều năm trước đó nữa



Mỗi năm, ít nhất một lần,

Tôi đều viết lời nhắn tự an ủi mình.

Đại ý là mọi chuyện rồi sẽ ổn,

Cho dù mình đang bối rối

Cho dù mình đang già đi

Nhưng rồi mọi chuyện sẽ ổn

Vì mình biết mình vẫn còn chưa hài lòng

Miễn là mình chưa hài lòng



Nhưng con đường trước mắt,

Phải đi bao lâu nữa mới thấy điểm dừng?

Không có nhận xét nào: