Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010

Dance Dance Dance - Murakami Haruki (P7)

Mối tình sâu đậm nhất mà tôi có là với người phụ nữ làm cho công ty điện thoại. Tôi gặp nàng vào bữa tiệc mừng năm mới. Cả hai chúng tôi khi ấy đều chếnh choáng, trêu đùa lẫn nhau, rồi thì thích nhau và hạ màn ở căn hộ của tôi. Nàng là người có đầu óc và sở hữu một cặp chân tuyệt vời. Chúng tôi đã đi dạo một vòng trên chiếc Subaru mới cứng của tôi. Nàng gọi cho tôi mỗi khi tâm trạng không dễ chịu và đến ngủ qua đêm. Nàng cũng là người duy nhất mà tôi giữ quan hệ kiểu nửa vời như vậy. Mặc dù cả hai chúng tôi đều biết rằng tình cảm này chẳng đi đến đâu nhưng chúng tôi vẫn yên lặng sẻ chia với nhau, tựa như mối ân xá giữa cuộc đời này. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm trời, tôi mới biết thế nào là những ngày an lành. Chúng tôi trao nhau bao dịu dàng, thủ thỉ chuyện trò. Tôi nấu cho nàng, tặng nàng những món quà sinh nhật. Chúng tôi đến các câu lạc bộ jazz và uống cốc-tai. Chẳng bao giờ chúng tôi cãi cọ, chưa một lần nào. Tựa như cả hai biết đích xác những gì đối phương mong muốn. Cho dù vậy, chuyện tình kết thúc. Vào một ngày, nó kết thúc, như thể bộ phim chỉ đơn giản là tuột khỏi guồng quay.

Sự ra đi của nàng chẳng ngờ lại mang tới cho tôi nỗi trống trải hơn tôi tưởng. Một đoạn thời gian sau đó, tôi lại khép mình trong phòng lần nữa. Vấn đề là tôi đã không muốn có nàng, thật tâm mong muốn. Tôi thích nàng, thích được ở bên nàng. Nàng mang lại cho tôi những xúc cảm êm dịu. Nhưng sau cùng thì tôi vẫn chưa từng cảm thấy nỗi mong mỏi với nàng. Chỉ sau ba ngày kể từ khi nàng bước ra khỏi đời tôi, tôi mới chợt nhận ra. Tới phút cuối, toàn bộ khoảng thời gian bên cạnh nàng, tôi như người sống trên mây. Suốt những giây phút cảm nhận cặp nhũ hoa của nàng áp sát tôi, tôi thật sự lại ước ao một điều gì khác.

Phải mất bốn năm tôi mới ổn định được cuộc sống của mình. Một cách cẩn trọng, tôi nhanh nhẹn giải quyết hết lượng công việc đến tay mình, và mọi người cảm thấy có thể tin tưởng được nơi tôi. Không nhiều lắm nhưng một vài người trong số họ thậm chí tỏ ra thân thiện. Vậy mà mặc dù không thốt nên lời, có điều gì đó vẫn còn mất mát. Chưa đủ vẹn toàn. Giờ đây khi tôi dành trọn thời gian cố gắng đạt được tốc độ nhanh nhất thì tôi lại quay lại điểm khởi đầu.

Thôi được rồi, tôi nghĩ, ở tuổi ba mươi tư, bắt đầu lại từ đầu. Bạn sẽ phải làm thế sao?

Tôi thì không cần phải suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Tôi đã biết rõ. Đáp án cứ trôi nổi trên đầu tôi như một đám mây đen kịt dầy đặc. Tất cả những gì tôi phải làm là hành động ngay, thay vì cứ hoãn đi hoãn lại. Tôi phải tới khách sạn Cá heo. Đó là nơi tất cả mọi chuyện bắt đầu. Tôi cũng phải tìm ra nàng. Người phụ nữ đầu tiên dẫn tôi tới khách sạn Cá heo, cũng chính nàng là ả gái gọi cao cấp trong thế giới bí ẩn về đêm của mình. (Trong tình huống thật bất ngờ, tôi lại được biết tên của người phụ nữ vô danh này sau đó, nhưng vì một vài lý do để cho tiện dụng thì nó lại có phần trái với lẽ thường. Tôi sẽ nói ngay cho các bạn đây. Xin phép nhé, đó là Kiki). Phải rồi, Kiki nắm giữ chìa khóa vấn đề. Tôi phải gọi cô ấy trở về với mình. Về với cuộc sống bên tôi, điều mà cô ấy bỏ lại với ý định không hề quay lại. Điều này liệu có khả thi? Ai mà biết được nhưng tôi cứ phải thử đã. Từ đây một vòng quay mới bắt đầu.

Tôi gói ghém túi của mình, gấp rút gấp đôi để hoàn thành phần việc còn tồn đọng và sau đó hủy bỏ tất cả các công việc mà tôi đã ký trong tháng tới. Tôi nói rằng mình phải rời Tokyo vì chuyện gia đình. Hai biên tập viên kêu ca nhưng họ còn có thể làm gì? Tôi chưa từng khiến họ thất vọng trước đó, thêm nữa, tôi cũng đã nhắc nhở họ trước rất nhiều lần là cần tìm cách thức và phương tiện khác đi. Sau cùng, mọi chuyện đều ổn thỏa. Tôi thông báo với họ rằng mình sẽ về trong vòng một tháng.

Sau đó tôi lên chuyến bay tới Hokkaido. Đó là vào đầu tháng ba năm 1983.

Tất nhiên việc gia đình đã không hề kết thúc trong vòng một tháng.

Không có nhận xét nào: