Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010

Dance Dance Dance - Murakami Haruki (P8)

Tôi đặt taxi trong hai ngày và cùng anh thợ máy chạy vòng khắp Hakodate trong màn tuyết để tìm hiểu tụ điểm ăn uống trong thành phố. Tôi lại là người rất giỏi trong việc tìm kiếm một cách hệ thống và vô cùng hiệu quả. Điều quan trọng nhất khi làm loại công việc này là bạn phải nghiên cứu và sắp xếp lịch trước. Đó chính là bí quyết. Đối với việc thu thập tài liệu trước, một mình bạn không thể hiệu quả hơn những tổ chức đã biên soạn thông tin dành riêng cho những người trong ngành. Hãy trở thành thành viên và đóng tiền phí, họ sẽ giúp bạn tìm kiếm hầu như tất cả mọi thứ. Vì thế nếu bạn có đang tìm kiếm địa điểm ăn uống tại Hakodate, họ có thể điều tra ít nhiều. Với một hệ thống máy tính truy tìm cỡ lớn, họ sắp xếp các dữ liệu thành các định dạng tài liệu, in ra thành bản cứng và thậm chí còn chuyển hàng tận nhà luôn cho bạn. Cứ cho là giá cả sẽ không rẻ gì nhưng nhờ đó mà tiết kiếm được rất nhiều thời gian.

Ngoài cách đó ra, tôi cũng tự thu thập một chút thông tin. Có những phòng đọc chuyên cung cấp các tư liệu du lịch và thư viện tổng hợp báo chí địa phương cũng như ấn phẩm khu vực. Từ tất cả những nguồn này, tôi chọn ra những địa điểm hứa hẹn nhất, sau đó gọi cho họ để hỏi giờ làm việc. Hoàn thành được việc này cũng giúp tôi tránh được nhiều rắc rối khi đi thực địa. Kế đó tôi vẽ lại trong sổ tay của mình và lên kế hoạch các chặng đường hàng ngày. Tôi nhìn ngắm bản đồ và đánh dấu những chặng chúng tôi sẽ đi. Cố gắng giảm thiểu mọi thứ không cần thiết.


Khi vừa đặt chân tới Hakodate, anh thợ chụp hình và tôi tuần tự đi một vòng các nhà hàng. Có khoảng ba mươi cái. Chúng tôi ăn thử một chút – chỉ vừa đủ để nhận biết hương vị - và hờ hững bỏ lại phần lớn món ăn. Đó là những cái hay của sự tiêu thụ hàng hóa. Trong giai đoạn này chúng tôi vẫn đang ngụy trang nên chưa chụp được tấm hình nào cả. Chỉ sau khi kết thúc vòng đầu, tôi và anh chàng thợ ảnh mới thảo luận về thức ăn, đánh giá chúng trên thang điểm từ một đến mười. Nếu món anh đó đạt tiêu chuẩn thì nó sẽ được giữ tên trong danh sách, còn nếu không thì bị loại ngay. Thông thường chúng tôi đánh rớt ít nhất một nửa số đó. Sau khi đã khoanh vùng, cả hai còn kiểm tra báo địa phương để xem còn thiếu sót nơi nào hay không, chọn ra khoảng năm nơi. Chúng tôi cũng đến những nơi này và loại đi những địa điểm không-thật-ngon. Và rồi chúng tôi đã có những ứng viên trong vòng chung kết. Tôi gọi tới những chỗ đó và báo tên tạp chí, thông báo với họ rằng chúng tôi mong muốn được viết một bài về họ và chụp cả hình nữa. Tất cả diễn ra vẻn vẹn trong hai ngày. Ban đêm, tôi ở tại khách sạn của mình và ghi ra một bản phác thảo.

Trong ngày tiếp theo, khi chàng thợ ảnh chụp nhanh vài tấm về món ăn và cách bày biện bàn ăn thì tôi nói chuyện với chủ nhà hàng. Để tiết kiệm thời gian mà. Vậy nên chúng tôi đã xong xuôi trong ba ngày. Thực tế cũng có những người trong ngành làm còn hoàn thành nhanh hơn chúng tôi. Nhưng họ chẳng hề nghiên cứu chút nào. Họ chỉ làm về những địa điểm vốn đã nổi tiếng và sẵn có, những chuyến du ngoạn trên biển mà không cần phải ăn thử gì, chỉ viết những nhận định vắn tắt. Đó là kiểu làm ăn của họ, tôi thì không. Nếu thực sự thẳng thắn mà nói thì tôi ngờ rằng không có nhiều tay viết chịu đựng nổi những gì mà tôi phải trải qua khi viết phóng sự. Đó là loại công việc có thể khiến bạn suy sụp nếu bạn không thật sự nghiêm túc hoặc giả bạn có thể sống vô tư lự mà không làm gì cả. Điều tệ hại nhất là cho dù bạn có thành tâm hay hờ hững thì thành quả sau cùng cũng chẳng khác nhau là mấy. Ở vẻ bề ngoài. Chỉ ở một vài điểm hơn hẳn khiến bạn nhận ra dấu vết của sự khác biệt.

Không phải vì lòng tự trọng mà tôi phải giải thích điều này hay gì cả.
Tôi chỉ muốn bạn có ý tưởng căn bản về nghề này, cũng như hiểu được những gì tôi phải đối mặt.

Vào đêm thứ ba, tôi đã viết xong. Cả ngày thứ tư còn lại được để trống để phòng trường hợp có chuyện. Nhưng vì công việc đã hoàn thành và chúng tôi cũng chẳng có việc gì nữa nên đã thuê một chiếc ô tô, xuất phát cho một ngày trượt tuyết việt dã. Đêm đó, cả hai chúng tôi đều yên vị mà thưởng thức đồ uống bên cạnh nồi lẩu ngon tuyệt đang sôi ùng ục. Một ngày thỏa thuê nghỉ ngơi. Tôi đưa bản thảo cho anh chàng chụp ảnh. Vậy đấy, công việc của tôi thế là xong, giờ thì sản phẩm đã trong tay người khác.

Nhưng trước khi giao bản thảo vào tối đó, tôi gọi cho phòng trợ giúp thành phố Sapporo để hỏi số điện thoại của khách sạn Cá heo. Tôi không phải chờ lâu. Tôi ngồi đó trên giường và thở dài. Chà, vậy ra ít nhất khách sạn Cá heo cũng không biến mất. Chắc là may mắn. Vì tôi cũng sẽ không ngạc nhiên nếu một nơi kỳ bí như nó mà biến mất. Tôi hít một hơi thật sâu rồi bấm số điện thoại – ngay lập tức có người trả lời. Như thể họ chỉ ngồi chờ chuông điện thoại reo lên. Bất chợt, tôi lại thấy mình ngập ngừng.

Không có nhận xét nào: