Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2010

Tình yêu hoang đường

"Tình yêu là bệnh tâm thần và hoang tưởng"
(Trích Vinh quang gia tộc - Family's honor"

Quả thực, tình yêu, cho dù trong trạng thái nào, dường như đều khiến cho con người ta không khỏi bất ngờ vì sự điên rồ và không-thể-đoán-trước của nó. Tuy nhiên, tình yêu đơn phương mới là điều hoang đường nhất trên thế gian này. Bởi lẽ, chỉ cần nghĩ tới việc yêu một người mà không có hồi đáp vốn dĩ đã là một chuyện rất đau lòng, biết rõ vậy nhưng lại không thể ngăn nổi con tim mình hướng về phía người ấy. Đó chính là sự hoang đường không thể tưởng tượng nổi của một con thiêu thân, vẫn biết lao đầu vào ánh sáng mỹ lệ ấy chỉ có con đường chết nhưng chỉ vì một phút say đắm lại vĩnh viễn tự kết liễu mình, nguyện ý cháy lên chỉ vì một người.

Cái gọi là tình yêu đơn phương lại là vô cùng nhạy cảm. Khởi điểm có thể chỉ vì một nụ cười, một ánh mắt hay lời nói mà đối phương vốn chẳng dụng tâm để ý nhưng lại gây nên sóng gió trong lòng người trộm lòng thương nhớ. Cuối cùng thì qua năm tháng bền bỉ, chỉ cần những cử chỉ nhỏ bé ấy thôi cũng có thể trở thành lẽ sống của một người mà bản thân người đó cũng không thể lý giải nổi vì sao.

Tình yêu đơn phương thật ra vô cùng bền bỉ. Tựa như nỗi đau lặng thầm trong lòng mình. Tự mình đem hạt giống gieo xuống, tự mình nuôi nấng nó, nhìn nó nở những bông hoa đầu tiên rồi lại chính mắt thấy cảnh từng bông héo tàn. Khởi điểm của tình yêu hoang đường như vậy, thật đau lòng, là đã định trước. Một câu chuyện chưa từng có khởi đầu đã vội vàng viết hồi kết, thử hỏi trên nhân gian, mấy ai có thể giữ mãi một bóng hình phía trước, còn mình chỉ dám lẳng lặng mà đi theo, mong một ngày bất chợt người ta sẽ nhìn về phía mình.

Vậy mà tình đơn phương lại vẫn dai dẳng đeo bám. Tựa như một mảng ký ức, vốn dĩ nhủ lòng nên quên đi vì “cách yêu một người không yêu mình chính là không yêu người đó nữa” (Trích Vinh quang gia tộc) nhưng lại không thể kìm lòng trước một ánh mắt. Như một thói quen, tự bao giờ cái người thầm thương trộm nhớ này vẫn chỉ dõi theo cái bóng của một người, chỉ dám nhìn vào đôi vai chứ đâu dám nhìn sâu trong đáy mắt.

Bởi vậy, tình cảm đơn phương vừa mỹ lệ lại vừa sầu đau khiến cho người ta không dứt thương cảm. Một mặt, được sống trong tâm trạng ngóng trông một người cả đời, yêu thương người đó còn hơn bản thân mình, mặt khác, lại khóc thương vì bản thân chẳng qua cũng chỉ là một “trái tim bên lề” cuộc đời của một người. Vậy mới biết, đâu phải loài người không biết thế nào là khổ đau? Chẳng qua vì một chữ “tình” mà không duyên, không phận vẫn nguyện ý nhận lấy thương đau này.

Nếu đời người hoan lạc thì nào ai không muốn đêm ngày cận kề người mình yêu dấu nhưng lại nói trời không chiều lòng người, chỉ có thể không ngừng nỗ lực cố gắng, trân trọng từng phút, từng giây được ở bên người, dù chỉ là nuôi một tình yêu hoang đường.

Thật tâm, trong kiếp này ta cũng muốn một lần được hoang đường yêu một người. Là ta nguyện ý chấp nhận khổ đau, chỉ để được nếm dư vị của một lần được nhìn thấy người xứng đáng để ta thật lòng luyến ái. Nhưng đời này biết chờ tới bao giờ đây, vậy chẳng thành ra việc hoang đường nhất lại chính là chờ đợi một điều hoang đường chưa-từng-có-thực hay sao?

2 nhận xét:

phi hoa phi vũ nói...

;___;
*lấy khăn chấm nước mắt*
qua mới cầm được đĩa...chẳng nhẽ Tết này ngập trong đau khộ..

Ai nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.