Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012

Mỗi ngày một chút (1)


19.01.12



Tôi quyết định, mỗi ngày sẽ viết một chút, chỉ là một phần vạn những suy tính trong đầu. Khi bé muốn thành tiểu thuyết gia, khi khôn lớn lại muốn người ta hiểu mình nên mới viết nhưng suy cho cùng, tất cả những gì trước đây và sau này viết ra âu cũng chỉ là để bản thân tự minh bạch. Khi viết sẽ là khi chân thành và cẩn trọng suy nghĩ nhất.

Hôm qua thức cả đêm đọc Tôi đã không thể quay trở lại thời niên thiếu ấy của tác giả Đồng Hoa, do Tiểu Dương edit. Tôi là như vậy, một khi đã chìm đắm vào câu chuyện thì có thể đọc liên tục gần chục tiếng đồng hồ, cho dù mắt mỏi và đầu óc mơ màng, vẫn kiên trì đọc cho tới kết thúc. Cũng không hiểu vì sao khi đọc câu chuyện ấy có cảm giác như đi trên một con đò, ngược về thời niên thiếu của chính mình, bởi vậy cảm giác đau lòng không phải đến từ tình yêu bi thương của nhân vật mà có lẽ tới từ nuối tiếc thanh xuân của chính mình.

Thật lòng tôi không thích truyện của Đồng Hoa vì hầu hết các câu chuyện đều không có kết thúc đẹp đẽ. Hoặc giả nếu có cũng có đôi phần gượng ép. Cuộc đời tôi chưa có một tình yêu đẹp bởi vậy không muốn ngay cả khi đọc truyện cũng lại về những mối tương tư đơn phương. Nhưng truyện của Đồng Hoa, phần nhiều là như vậy. Nhân vật nữ chính có nhiều mối duyên, gặp gỡ nhiều người con trai, cốt cách có, thâm tình cũng có vậy mà rốt cuộc vẫn chẳng đi đến đâu. Tôi cũng ghét các nhân vật nữ chính vì thấy bọn họ quá khờ dại và ngu ngốc, tại sao đứng trước tình yêu của mình mà vẫn tỏ ra bất cần, vẫn đầy nghi kị. Nếu chỉ cần một mối lương duyên thôi, tại sao không hạ thấp mình một chút, chịu bỏ ra thêm một phần?

Cái đó là tôi nghĩ vậy. Nhưng rồi xem xét lại, thấy bản thân mình chẳng phải cũng quá giống các nhân vật như vậy sao? Cố chấp và luôn cố tìm cách che giấu tình cảm của mình.


Còn nhớ, những năm cấp 3, tôi có để ý tới một cậu bạn. Chuyện này chưa từng kể cho ai hay, nếu hỏi ra tới bây giờ vẫn sẽ chối. Quả thật hồi đó không tới mức thích, lại càng không có chuyện yêu đương. Chỉ là một mối quan tâm rất lạ kỳ. Kiểu như là, hàng ngày tới lớp đều phải nghĩ xem cậu ta đang ngồi ở đâu, nói chuyện với ai. Thậm chí mỗi lần đi học, nếu tình cờ đi ngang qua cũng phải giả vờ như không nhìn thấy, phóng xe thục mạng.

Bây giờ nghĩ lại, tất cả những hồi hộp và lo lắng ấy, thật ra cũng không phải do bản thân cậu ta mang lại. Tới bây giờ tôi thậm chí còn không nhớ rốt cuộc là trong suốt những năm tháng ấy, tôi có nói chuyện với cậu ta không? Chúng tôi đã nói những gì? Tất cả những gì tôi nhớ chỉ là những điều chưa nói và chắc là sẽ chẳng bao giờ nói.

Cũng thật là buồn cười, tại sao hồi đó mình lại như vậy? Nếu chịu cởi mở hơn, có lẽ đã thành một chuyện khác.

Cũng không có gì đáng cười vì bây giờ có lẽ tôi vẫn vậy thôi.

Chỉ là, đôi khi kiên cường chống lại ý muốn của bản thân mình thật ra là điều rất mệt mỏi. Nhưng lại chẳng có tí dũng khí nào, thế mới biết, tôi cũng chẳng khác những nhân vật của Đồng Hoa là bao, thường hay tự hỏi và kết quả là cũng không có kết cục tốt đẹp gì.

Không hiểu sao, nếu cuộc đời tôi có một happy ending thì tôi sẽ càng bất ngờ hơn là một cái kết cục đầy dở hơi kiểu như năm 30 tuổi đi học lấy thêm cái bằng Tiến sĩ cho thêm độ hâm vậy.

Đôi lúc à không, thường xuyên tôi tự hỏi, có phải trong quá khứ, đúng trong thời niên thiếu ấy, tôi tự dưng đi chệch đường, một mắt xích nào đã sai nhịp khiến cho cuộc đời lại thành ra như thế này?

Thôi thì, ngoài việc kiên nhẫn chờ đoạn kết thì chúng ta có thể làm gì?

Chẳng ai níu kéo được thanh xuân và biết đâu chừng, nếu được làm lại, vẫn là những sai lầm cũ?

Thôi thì kể lại một số chuyện trước đây, tự dưng sau khi đọc cái truyện kia lại nhớ tới.

Đó là ngày đầu tiên tôi vào cấp 3. Khi ấy từ một tỉnh chuyển lên thành phố lớn, hết sức bối rối. Lai có cảm giác lạc lõng khi nhập học sau các bạn. Trái tim tràn ngập bất an. Không ai biết tôi đã khóc rất nhiều. Thứ khiến tôi sợ hãi nhất chính là như vậy, phải thay đổi, phải làm lại từ đầu, từ bỏ thói quen. Vậy nên không cần ai nói, tự tôi cũng gây áp lực cho chính mình. Và điều khiến tôi bình tâm lại chính là mùi gỗ của những dãy bàn ghế. Không biết tả như thế nào vì có lẽ đó chỉ là mùi hương của hồi ức. Nhưng chính mùi hương ấy đã khiến tôi bình tâm, thậm chí trái tim còn có phần vui vẻ chẳng vì lý do gì. Có lẽ chỉ ở đó thôi đã là một phần duyên phận.

Tôi cũng nhớ thời kỳ đó rất mê đọc chưởng. Những quyển truyện cũ nát, cầm mà bẩn cả tay vì bụi và thậm chí còn có quyển thiếu tới... vài chục trang. Nhưng hồi đó cũng như bây giờ, tôi có thể say mê, nghiền ngẫm đọc. Có lần cán bộ lớp đi kiểm tra xem có ai mang "đồ vật lạ tới lớp không" (vì hồi đó để học sinh không phân tâm ôn bài, giáo viên chỉ thị không được mang những đồ có tính "giải trí" như thế tới lớp), cô bạn ngồi cùng bàn đành giấu truyện hộ tôi bằng cách xếp chồng và ngồi lên. Cũng có lần tôi kẹp truyện vào quyển sổ ghi đầu bài, không biết có đúng tên không nhỉ, đại loại là sổ phê của giáo viên về từng tiết học (hồi đó tôi làm thư ký lớp nên được giữ cái này). Bây giờ nghĩ lại, không biết cô bạn ngồi cùng bàn đó có còn nhớ tới không, rằng trong một khoảng thời gian đó, chúng tôi đã có những giây phút hồi hộp, gay cấn như vậy, thường xuyên làm việc riêng, trêu chọc nhau và quay bài. Đến bây giờ, hóa ra là cũng đã không gặp nhau hơn 1 năm trời và cũng hơi buồn vì khoảng cách tâm lý có lẽ xa tới vài ngàn dặm. Những năm tháng trôi qua, không cách nào bù đắp được.

Hồi đi học tôi cũng không chép bài. Giống như La Kỳ Kỳ, tôi chẳng mấy khi giờ nào việc nấy. Phần vì ở nhà chơi đùa chưa đã, lấy đâu ra thời gian học bài, phần vì những tiết học trên lớp quá nhạt nhẽo nên tôi đành tiết 1 thì làm bài tiết 2, tiết 2 thì làm bài tiết 3... cứ thế. Chỉ có những môn tôi đặc biệt ghê sợ thì may ra còn giả vờ chuẩn bị. Còn đâu thì thật đáng xấu hổ, chẳng mấy khi tôi tập trung học hành. Tôi thích nhất là bẽ bậy linh tinh lên vở bạn. Càng chê tôi lười không chép bài, tôi lại vẽ càng hăng. Nói chung là cũng không phải kiểu thục nữ hay học sinh chăm ngoan, chỉ được cái mác có vẻ như vậy thôi.

Bây giờ khi lâu lắm gặp lại bạn cũ, chúng tôi vẫn phải cố lôi chuyện hồi xưa ấy kể lại. Tự hỏi, nếu khi đến cả những kỷ niệm như vậy cũng dần phai nhạt đi, chúng tôi liệu có trở thành những người xa lạ?

Có lẽ, ngay bây giờ cũng đã là như vậy.

Những gì tôi khiến tôi nhớ nhung và muốn ôm lại thật chặt không phải là hiện tại, càng không phải là tương lai, chỉ là một cái tôi và nhiều lắm những con người đi qua cuộc đời mình trong quá khứ.

Vậy mà rồi cũng sẽ quên hết, phải không?

Thứ Năm, 11 tháng 8, 2011

Just dream



Lần đầu tiên xem video clip này (http://www.youtube.com/watch?v=u7deClndzQw), tôi đã gần như nín thở và nước mắt thì không ngừng rơi xuống.


Khi ấy, cuộc đời tôi chưa có mục đích gì rõ ràng cả.

Bây giờ cũng không.


Duy có điều chắc chắn là, thế giới quá rộng lớn và tươi đẹp, đôi khi khiến bản thân tôi tự hỏi, cho dù mình có không thật sự có mục tiêu gì thì cứ sống như thế này, chỉ cần trong thế giới này thôi, không phải là điều tuyệt vời lắm sao?


Tôi đang xem một bộ phim về một người phụ nữ 34 tuổi, phát hiện ra mình bị ung thư giai đoạn cuối. Cô ấy chỉ còn có 6 tháng. Điều sợ hãi nhất ập đến, không phải là cái chết sắp tới mà là những chuỗi ngày vô vị đã trải qua với cái ý nghĩ là "rồi sau này mình sẽ?". Câu chuyện bắt đầu với một nốt buồn nhưng ngay từ những tập đầu tiên thì chính cái tin buồn bã ấy lại là mở đầu cho chuyến hành trình khám phá bản thân của một con người đã đứng cận kề cái chết.


Bỏ công việc nhàm chán,

Sẵn sàng đánh trả và không khoan nhượng trước những bất công người khác gán cho mình,

Và hơn cả là,

Nói với người đàn ông trong mơ của mình rằng: "Trước khi tôi chết, tôi rất muốn thử hẹn hò với anh một lần."


Nỗi sợ hãi nhất không phải là giấc mơ không thành hiện thực bởi rất thường xuyên chẳng có giấc mơ nào thành hiện thực, chỉ có con người lựa chọn tự bỏ ước mơ của mình.

Nỗi sợ hãi nhất, chính là, ngừng mơ ước ngay cả khi mình có thể. Những mơ ước viển vông khiến cho chúng ta nhận ra rằng bản thân việc sống thôi chưa đủ, ai cũng cần cuộc sống của mình có một ý nghĩa nào đó.


Chỉ là, thật tâm mỗi người đều sợ hãi và xấu hổ khi nghĩ tới ước mơ của mình sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực nổi, hoặc giả có những người quá buồn bã và đáng thương, họ chưa từng mơ ước.

Bởi vậy, từ bây giờ, tôi sẽ luôn nhắc nhở bản thân mình.


Cho dù cuộc đời nhàm chán và vô định.

Cho dù cuộc đời mệt mỏi và quá nhiều thất vọng.

Cho dù cuộc đời là cuộc đời của mình, chẳng thể biến thành của ai khác.


Thì cũng đừng ngừng nghỉ nuôi dưỡng ước mơ.


Biết đâu đấy, đến một ngày, chợt nhận ra.

Thế giới chẳng có gì ngoài những ước mơ.

Không có chúng, mình biết phải đi về đâu?


Ít ra rằng ngay khi cuộc sống khép lại,

Bạn cũng đã mơ đủ.

Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011

Có kiếp này, biết còn có kiếp sau không?

Người ta nói, kiếp này hay kiếp sau, gặp được người mình yêu đã là duyên phận. Mình nói, kiếp này và cả kiếp sau, được làm người một nhà mới đích thực là nhân duyên chỉ có thể ngộ, không thể cầu. Bởi vậy, từng giây từng phút, phải luôn tự nhắc nhở rằng, chỉ có một kiếp này là chắc chắn, đừng bỏ lỡ. Kiếp sau biết đâu trở thành người xa lạ.

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

.mom.


Mình có một thói quen xấu, đó là mỗi khi có chuyện gì xui xẻo thì hay đem về kể với mẹ.

Thật ra mà nói, lớn từng tuổi này rồi, biết rõ là kể cũng không làm mọi chuyện tốt đẹp đi, lại còn khiến bố mẹ bận lòng.

Nhưng mà tâm hồn cứ như một đứa trẻ nhỏ ưa vòi vĩnh, nằng nặc đòi hỏi sự quan tâm.

Rốt cuộc thì,

Mình cũng chỉ chờ đợi nghe mẹ nói câu mẹ vẫn thường nói.

"Chỉ cần con mạnh khỏe là tốt rồi."

Nghĩ lại,

Đoạn đường đồng hành cùng mẹ sao mà ngắn ngủi.

Một đời người,

Dẫu nói là dài mà bên nhau được mấy khi?

Khi nhận ra thì năm tháng đã như gió thổi,

Chỉ còn lại nuối tiếc hoài nuối tiếc.

Câu chuyện chó mèo

Hành trình dài trọn vẹn 20 ngày hóa ra thật ngắn ngủi. Khi ngồi trên máy bay từ Santorini, tôi đúng nghĩa là đang ở trên mây, chưa hề ý thức được mình đã bỏ lại phía sau những gì. Trước đó cũng đã nghĩ sẽ quyết tâm viết lách thật dài để lưu lại những tháng ngày này của tuổi trẻ, vậy mà khi đặt chân về đến nhà mới nhận ra thời gian trôi đi không cách gì lưu giữ được, cũng như tuổi trẻ của chúng ta, không thể diễn đạt thành lời.

Thôi thì vốn dĩ là không biết viết gì... Đành bắt đầu bằng câu chuyện chó mèo vậy.

Có 2 điều bao giờ cũng khiến cho hành trình của chúng tôi trở nên vui vẻ, đó chính là chó mèo và trẻ con. Dường như những tạo vật đẹp đẽ và ngây thơ ấy luôn khiến cho tâm hồn mình thấy được xoa dịu và cho dù có mệt mỏi tới mấy cũng phải nở một nụ cười.



Trẻ con thì không cần phải bàn. Trên xe điện ngầm, trong khu mua sắm và không thể thiếu các tụ điểm vui chơi ăn uống, các cô bé, cậu bé Châu Âu mắt xanh lóng lánh, tóc nâu xoăn mềm ríu rít nói cười.

Chúng tôi có một ngày dài ở vườn hoa Tuileries và Luxembourg, Paris chỉ để nhìn ngắm các gia đình đưa con đi chơi ngày cuối tuần. Thời tiết hôm đó không đẹp nhưng em hào hứng chơi thuyền, chạy tung tăng khắp hồ nước và không nề hà tự mình làm mọi chuyện. Quả thực trẻ con Tây được giáo dục khác biệt với trẻ con Việt Nam. Mặc dù có những em còn rất nhỏ, chỉ vừa mới quá tuổi biết đi một chút nhưng không bao giờ thấy bố mẹ phải oằn người bế con, hầu hết các bé đều rất hiếu động, muốn và chắc chắn là được dạy dỗ cần phải tự đi trên đôi chân của mình. Bởi vậy cảnh mẹ bế con khóc đòi cái này cái kia hầu như không có, chỉ có các cháu bé rất "nghiêm túc" nắm tay bố mẹ và nhiều lúc còn nhào lên đòi đi trước. Khi nào mệt thì các bé ngủ trong xe, bố mẹ lại đẩy về, thong thả vừa đi vừa nói chuyện.

Chúng tôi thích nhất là cười trêu các em bé trên xe điện ngầm. Các em thường được bố mẹ bế hoặc nằm trong xe đẩy, mở to con mắt sáng lấp láy nhìn mọi thứ xung quanh và dễ thương vô cùng mỗi khi ai cười thì các em đều cười đáp lại. Chúng tôi đều không nói gì nhưng dường như đúng cái khoảnh khắc ấy, thế giới trở nên an lành biết bao nhiêu. Quả thật, chỉ cần mọi người đều giữ được tấm lòng trong sáng và hồn nhiên như các bé, thế giới đã không có quá nhiều chuyện đau lòng.

Người dân phương Tây yêu quý chó mèo cũng không khác gì yêu quý con em của mình vậy. Điều này tôi biết nhưng trước khi đến Nice, tôi vẫn chưa hình dung ra ví dụ điển hình nào cho nhận định ấy.


Tại thành phố nhỏ ven biển miền Nam nước Pháp này, chỉ cần bạn ló mặt ra đường, ngay lập tức sẽ chứng kiến những chú cún đủ mọi hình dáng và màu sắc đang lon ton đi theo chủ. Thời tiết nóng nực, các cô các bác ngồi tám chuyện thì dưới ghế bao giờ cũng có vài chú chó đang nằm dài thè lưỡi, bộ dạng rất tội nghiệp, chắc hẳn muốn về nhà nằm điều hòa lắm mà không được đây. Chó ở Nice tuy nhiều nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ tôi nghe tiếng chó sủa. Những chú chó hòa thuận với nhau như thế chũng chẳng có lãnh địa riêng mà nhà của mình chính là ngôi nhà của chủ vậy.

Hầu hết các cụ lão thành đều nuôi nuôi chó, giống chó nhỏ nhắn xin xắn và vô cùng ngoan. Các cụ đi rất chậm, bởi vậy khi nào các cụ dừng thì chú cún nhỏ bên người cũng dừng lại, giương đôi mắt hấp háy chờ đợi mà không cần phải lôi kéo hay ra lệnh gì. Cứ như thế, một người một chó cùng nhau đi hết quãng đường.

Tuy ở Hy Lạp cũng nhiều chó nhưng mèo mới là con vật được "sủng ái".



Chú mèo này nằm dài trên vỉa hè khu mua sắm sầm uất nhất Athens. Ở Việt Nam hiếm có con mèo nào có thể "ngang nhiên" như vậy. Nhưng đây là chuyện bình thường ở Hy Lạp khi mà mèo, bên cạnh lừa, chó và rùa đều là những con vật được người dân nơi đây âu yếm chọn làm đại diện cho quốc gia mình.

Mèo Hy Lạp vô cùng hiền lành và đặc biệt là lười biếng. Dường như chúng cũng ý thức được sự ưu ái dành cho mình nên chẳng mấy khi bạn thấy mèo hối hả chạy trốn... người cả. Mèo ta nằm phởn phơ giữa đường đi lại, trước cửa hàng buôn bán... và các vị "thượng đế" nếu cũng đành phải nhường đường chứ chẳng biết làm thế nào hơn vì cho dù bạn có nói thế nào, chúng cũng quyết không chịu nhúc nhích.

Một ngày trước khi chúng tôi rời Santorini, tôi gặp một anh chủ tiệm đồ lưu niệm có tận 13 con mèo. Thật tình cờ hôm đó tôi mặc áo mèo và đeo túi in hình mèo. Ngay lập tức anh chàng này không thèm quan tâm tới khách muốn mua gì mà nhất mực gọi tôi lại để chìa ảnh mèo trong điện thoại cho tôi xem, giải thích thói quen từng con mèo. Nằng nặc cho rằng mèo nhà anh ta rất có thể có vấn đề về tâm lý vì chỉ thích ngủ trên hộp điện... Trước khi chúng tôi về, anh còn nhiệt tình nói nếu mai rảnh thì anh sẽ dẫn về tận nhà cho xem mèo và không quên hứa hẹn sẽ tặng tôi vài con mèo về làm quà.

Câu chuyện chó mèo thật ra không có gì đặc biệt. Cuộc sống vốn dĩ cũng nên là như vậy. Vô cùng đơn giản và thuần khiết. Bởi vậy, hãy sống đầy háo hức như trẻ nhỏ hay thảnh thơi tự do tự tại như chú mèo lười biếng bên bậc thềm nhà~

đâu ai muốn làm mảnh biển cô độc đâu?


nhiều lúc,

thật sự ấy mà,

mình chỉ muốn chạm tay vào lông một chú mèo,

để cảm nhận hơi nóng ấm áp

sự dịu dàng và nũng nịu

của những kỷ niệm thời thơ ấu

của những lần được yêu thương chạm vào

chú mèo của mình

mình nhớ lắm,

và không thể nào thoát ra được

quá khứ chỉ lặp lại một lần thôi,

phải không?


vậy mà sao vẫn cứ có cảm giác lặp lại mỗi ngày?

"Giá đâu đó có người đợi tôi"

Ngay từ khi đọc tựa truyện này, tôi đã rất thích.

Nhưng chỉ thích tựa truyện, ngoài ra không gì hơn.

Bởi vậy ghi chú này không liên quan đến truyện, chỉ có cái tiêu đề là thấy vô cùng thương cảm.

Thật sự trong cuộc đời dài rộng này, có bao nhiêu người có thể gặp nhau.

Chỉ vì chờ đợi hai chữ "duyên phận" mà đau cả lòng.

Khi ngồi xem Kimi ni Todoke, tôi cũng đã có cái cảm xúc nhói lòng đúng như vậy.

Tôi thấy mình cũng giống Sawako vậy, luôn im lặng sống cuộc sống của riêng mình.

Mặc dù trong lòng đôi lúc cũng muốn hướng ra thế giới bên ngoài mà kêu thật to một tiếng Hạnh phúc.

Nhưng thâm tâm lại làm không được.

Tôi thấy ai cũng có một Sawako trong mình vậy đó,

Rất khó để mở lòng

Thường xuyên hiểu lầm cảm xúc của người khác

Và của chính bản thân mình

Thành ra bao giờ mọi việc cũng không được như ý muốn


Nhưng rốt cuộc thì Sawako đã gặp được Kazehaya

Người mà ngay từ đầu đã sẵn sàng mở lòng mình để đón nhận một người khác ấy

Người mà từ trước tới giờ chưa bao giờ xây "bức tường" ngăn cách ấy

Người mà chỉ cần nhìn thấy nụ cười thôi cũng đủ thấy an ủi và hạnh phúc lắm rồi


Thật ra tất cả những điều trên chỉ là

Tôi rất muốn nói

Giá cũng có một Kazehaya nào đó chờ đợi tôi

Để cho lòng tôi thôi không còn buồn bã nữa



Nhưng chắc là sẽ khó

Rất khó

Dù sao thì cũng chỉ là anime thôi

Lớn rồi, cần phải hiểu nhiều hơn thế.

Trong phim có đoạn thế này, Kazehaya luôn nghĩ mình là người hiểu rõ Sawako nhất. Dù sao thì cậu ấy đã nghĩ mình là người hoàn toàn chấp nhận Sawako, ngay từ trước khi các bạn trong lớp hiểu về cô ấy cơ mà. Nhưng mà lại có người bảo Kazehaya rằng hai người quá khác biệt, những gì cô ấy trải qua, cậu làm sao có thể hiểu rõ, vậy thì làm sao bảo là người hiểu cô ấy nhất được kia chứ?

Vậy thì cũng đúng phải không nào?

Chúng ta chẳng hiểu gì về nhau cả ấy.

Đó đâu phải là câu hỏi, là sự thật như thế đó.


But I guess it's not that important anyway

What does matter is that you have the heart to reach out

Because somehow I am always waiting to be reached

So that we can be true to each other

Don't hide

Don't runaway

If you have the courage to endure your pain of separation

then how about staying for a moment

at least we have some happiness here