tôi
thực ra không phải là một người mạnh mẽ
điều này chẳng có gì ngạc nhiên cả
bình thường tới độ tôi có thể bật cười thành tiếng để soi gương và tự nói với mình
"À, mày đúng là con dở hơi"
thực ra tôi không thích ngủ một mình
tôi thích ngủ với mẹ
cảm giác như hồi còn bé, mỗi khi ốm, bao giờ mở mắt cũng thấy mẹ đang nằm bên cạnh
rồi thì mè nheo đủ kiểu
hay lại bị bắt uống nước ozon lợ lợ đến kinh người
nhưng tôi chỉ thích ngủ với mẹ thôi
chỉ cần là 2 mẹ con nằm bên nhau
vậy là tôi có thể yên tâm mà nhắm mắt
mẹ là mẹ của siêu nhân
mẹ sẽ bảo vệ tôi mà
thực ra tôi cũng không thể sống một mình
khi ở nhà một mình
tôi tiêu rất nhiều tiền vào những đồ ăn không đâu
thậm chí có ngày tôi ăn tới 2 tô mỳ úp (mà thường là đổ đi phân nửa trong số đó)
những ngày ở nhà một mình
tôi không ra ngoài
chỉ ở trong phòng
ngại ngần nhấc máy mỗi khi có chuông điện thoại
luôn mong ngóng sự trở về
thực ra bao giờ tôi cũng muốn được ở lại tuổi lên 5 của mình
vì tôi không nhớ gì về nó
hoàn toàn không nhớ gì
có lẽ khi ấy là yên ổn và hạnh phúc
cũng như những giấc mơ khi ngủ cùng mẹ
tôi không nhớ gì về chúng
chỉ biết có lẽ mình đã mỉm cười
tôi không muốn lớn lên
vì mọi người sẽ rời xa tôi
khi tôi lớn lên phải không?
thực ra tôi sợ hãi
vì tôi biết mình không thể dừng lại
mọi chuyện đều rất ổn mà, phải không?
đôi khi bạn cũng chẳng biết làm thế nào để đảo lộn trật tự nữa
bạn
thực ra cũng chỉ như một cái chuông gió
luôn mong chờ một cơn gió
để tự nghe tiếng leng keng phát ra từ bên trong
nhưng thực ra
bạn đang sợ hãi
nếu tiếng ngân đó vang lên
rồi
bạn nhận ra mình không phải là một chiếc chuông gió thì sao
tôi cũng muốn tin mình là siêu nhân
có thể giải cứu thế giới
như lòng tin vào một ai đó
có đủ sức mạnh để giải cứu tôi
chung quy
tôi chỉ muốn sự tồn tại của siêu nhân
thật là buồn cười
khi đeo chiếc mặt nạ không phải của mình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét