vì một lần nữa tôi lại phải chứng kiến sự kiêu ngạo tới mức cố chấp và cứng đầu của mình, thực ra cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
vâng,
sinh ra tôi đã cố chấp và cứng đầu
câu chuyện cũng chẳng có gì
chẳng qua chỉ là hôm nay là ngày thầy giáo nhận xét bài thu hoạch của chúng tôi (như entry trước tôi đã pst cho mọi người cùng nhận xét)
và kết quả tôi đã thất vọng nhiều như có thể
vì một người là giáo viên
lại có thể không thèm đọc bất cứ bài nào trong đó
và nhận xét
với thái độ kiểu ba phải, kiểu không muốn khen cũng không muốn chê
thực ra viết báo không phải là nghề tôi muốn theo đuổi
thực sự
tôi là một đứa trì trệ, thường xuyên chỉ ở trong thế giới của mình
và hơn cả
tôi là một đứa cố chấp và cứng đầu
tôi không chịu nhận sai khi không rõ nguyên nhân tại sao mình sai
tôi cũng không chịu nhận lời khen nếu biết rõ lời khen chỉ cho qua chuyện
và thường trong cuộc sống, người ta hay khen chê như vậy
kiểu như ngày xưa bình bầu hạnh kiểm hồi tiểu học
chúng tôi vẫn ghi vào phần ƯU ĐIỂM là đeo khăn quàng đầy đủ

thật là buồn cười?
tôi đã đọc được trong một quyển sách của First News dịch về vấn đề khen thưởng thế nào cho đúng
việc khen thưởng phải xuất phát từ thực tâm của bạn
càng chi tiết càng tốt
cho dù là khen hay chê
thì điều đầu tiên phải cho người ta thấy là mình đã quan tâm tới thành quả của người ta và mình thực sự muốn nó tốt lên
tôi vẫn cứ nghĩ như vậy
cho dù thỉnh thoảng tôi là đứa vô tâm đến kinh ngạc
tôi có thể nhận xét một cách cay đắng cho những người cùng làm việc với mình
tôi thậm chí bắt họ làm đi làm lại nhiều lần để sửa những lỗi sai
và đó không phải bởi vì bản thân tôi thấy mình hơn họ
mà tôi muốn khi bạn muốn làm điều gì đó thì hãy tậm tâm và nghiêm túc với nó
và khi nào bạn hài lòng
thì nghĩa là bạn đã làm tốt công việc của mình
thật kỳ lạ là trạng thái tự hài lòng có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi nhận được những lời khen cho-có
tôi
như bao nhiêu người khác
đều không muốn nhận được lời chê thiếu căn cứ
tôi muốn khi tôi làm sai
hãy tạt cho tôi một gáo nước lạnh
nói với tôi là "Mày làm thế này là chưa được. Mày phải làm thế này này..."
và tôi
hơn một lần
cảm thấy biết ơn những gáo nước đó
để không ngần ngại mà tạt những gáo nước lạnh vào người khác
và hôm nay

thật buồn cười là những lời nhận xét cho-có làm tôi buồn nôn, lợm giọng

ngay cả một đứa trẻ khi còn nhỏ
đã luôn luôn muốn tìm hiểu nguyên nhân của mọi sự
và biết rằng
nói dối là một việc xấu xa
tôi thậm chí không có ý định học gì ở những người, ngay cả làm thế nào để khen chê cũng không biết rõ
nhưng chỉ thấy nực cười
hóa ra những gì bạn học ở trường lớp
nhiều khi không bằng một hạt muối bỏ biển
vì biển
chỉ nhận về những hạt muối mặn mòi
thứ lợm lợm chẳng ra muối, chẳng ra đường
không một ai muốn nhận về cả
thôi thì xin trả lại hết cho người
nên học tập Xuân thì hơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét