Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

let's face the beautiful world!

cái chết
cũng như sự sống
luôn thường trực trong tôi

nhiều lúc tôi nghĩ về chúng như thể nghĩ về món ăn sẽ nấu vào bữa tối
hay như thể một ảo ảnh hệt cơn mưa bóng mây

mọi chuyện có đơn giản đi không?
khi người ta thôi nghĩ?
khi người ta thôi mong chờ?
một cái "cớ" nào đó để phá tung
mọi thứ


những ngày nghỉ lễ, tôi về quê thăm cô
người cô gầy guộc và xanh xao dưới sức nặng của căn bệnh ung thư
tôi
cũng chỉ còn biết nắm lấy bàn tay nhỏ bé chỉ còn da bọc xương
nắm lấy
cái chết
hiện hữu trong từng hơi thở
biết rằng nó ở đấy, nó luôn ở đấy.

những ngày nghỉ lễ, tôi cũng ghé qua nhà bà nội.
nhà bà tôi rộng lắm, có cái vườn to thật là to.
hồi nhỏ, tôi vẫn thường tưởng tượng đó như là cả một vương quốc rộng lớn
với các nước láng giềng xung quanh

vào cái thuở tí hin ấy,
tôi vẫn tưởng mình có thể bị lạc
lạc mãi trong cái sân vườn nhà
trong đám hoa cải vàng ươm.

nhà bà tôi giờ đã đổi khác
nó đã thực sự trở thành "một căn nhà"
mảnh vườn đã bị đào bới, chia năm xẻ bảy
cái vương quốc trong tuổi thơ cũng rách toác



tôi cứ đứng trên mái nhà
nhìn mãi về cây khế và cái giếng
để nhớ lại cái quãng thời gian hoa mộng vô chừng ấy
"ứa nước mắt vì màu xanh, vì sự trong trẻo"
tôi biết có cái gì đó của "ngày xưa" vẫn còn chảy mãi như nguồn nước ngầm mát lành tưới tắm nơi đây
tôi biết có những người, những việc sẽ trở thành "mãi mãi"
cho dù phai tàn
cho dù không còn dáng vẻ đẹp đẽ của ngày hôm qua

tôi
thực ra cũng chỉ muốn được "sống" như vậy thôi

theo cách nào đó
ở đâu đó
trong tâm trí những người mình yêu quý
như một mảnh ký ức của họ
nhiều khi tưởng đã quên
thực ra vẫn còn đó, luôn luôn ở đó

mỗi khi tôi yếu đuối
bạn yếu đuối
chúng ta
đều có thể đặt tay lên ngực mình
lắng nghe nhịp đập của trái tim

và tìm thấy ở đó
mọi nguồn sức mạnh của yêu thương
mọi nguồn sức mạnh của "mãi mãi"

và không hề cô đơn
để mỉm cười.

"Rốt cuộc thì ngày mai, chúng ta vẫn phải đối mặt với cuộc sống tươi đẹp này phải không?"

Không có nhận xét nào: