Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009

tận cùng

đi tới tận cùng của nỗi cô độc là gì?

đi tới tận cùng của nỗi cô độc
được là chính mình

là chính mình thì sao chứ?
là chính mình thì rốt cuộc sẽ giải quyết vấn đề gì?
là chính mình thì có vui vẻ và hạnh phúc chứ?

không
không
không

vậy là chính mình để làm gì?
đi tới tận cùng cô độc để làm gì?

tôi
không muốn
nhìn thấy mình loay hoay, loay hoay mãi trong cái giếng

nhìn ra ngòai
ai cũng vui vẻ khoác một bộ mặt đẹp

còn tôi
vẫn cứ loay hoay
loay hoay

mà không ai nhận ra

tôi
căm ghét cái giếng đó

tôi
muốn phá quách nó đi

trèo ra

để trở thành ai đó

ai đó là ai cơ?

ví dụ nhé?

như người mà mẹ mong muốn

như thế có được không?
như thế tôi nghĩ cũng được

kể cả không phải là chính mình
kể cả không ai biết bí mật sâu kín mỗi đêm của tôi

là thức dậy
trằn trọc
và em họ thì cứ nhai lưỡi, tiếp tục nhai lưỡi

tôi
không thể ngủ yên được

tôi
chỉ có thể ngủ yên một mình
một mình
trong cái giếng thôi

nhưng
nếu tôi hài lòng với cái giếng

tôi sẽ không phải là người mẹ mong muốn
mẹ sẽ nói
đúng là một con người không có tình cảm

đâu có ai không-thể-ngủ-được vì một người bên cạnh nhai lưỡi?


đó là một chuyện nhỏ

tôi có thể giả vờ như vẫn sung sướng và vui vẻ

nhưng mẹ không biết
tôi sẽ bị những chuyện nhỏ giết chết mất

mẹ chỉ biết nói
đúng-là-một-đứa-không-có-tình cảm

cũng đúng
tôi luôn bận tâm tới chuyện nhỏ

luôn loay hoay
loay hoay

nên tôi không có tình cảm
tôi chỉ có cái giếng của tôi

tôi
thì có cần thiết không?

hôm qua
mẹ không ngừng nói


không
không
không

tôi vẫn cứ muốn tin là




giống như chuyện nhai lưỡi
tôi sẽ vờ như không biết
tôi sẽ vờ như mình ngoan ngoãn
tôi sẽ vờ như nếu là vậy mẹ sẽ yêu thương tôi

đúng không?
đúng mà

đúng
chắc chắn
đúng

thực ra cũng không có gì
nếu là ai đó nói
thì chẳng qua chỉ là chuyện cãi nhau đơn thuần

nhưng
tại sao lại đau đớn đến thế?

khi tôi ở trong cái giếng của mình

hôm qua
đã đóng sập mọi cánh cửa rồi cơ mà?

tại sao lại vẫn thấy đau đớn
trong cái giếng?

tôi không muốn đâu

mọi người nên vui vẻ và hạnh phúc mới đúng

hay tôi trốn đi thật xa
thật xa

tôi không sợ chết
tôi đã nghĩ như thế
nhưng tôi không muốn chết
chắc chắn vậy

tôi chỉ sợ
mẹ sẽ từ bỏ mình thôi

khi ấy tôi lo sợ tới chết đi được

trong cái giếng thì an toàn lắm
không ai biết được tôi đang sợ đến chết
nhưng cái giếng cũng như sự cô độc không thể làm cho tôi hạnh phúc

không phải tất cả những điều sinh ra tôi đã có
tôi cần cái khác kia
từ người khác kia

nhưng không thể
vì nó là của người khác mà
không dễ gì mà trao cho tôi được

loay hoay mãi, tôi cũng chẳng biết khi nhận thì mình sẽ làm thế nào?

mình có thật sự vui vẻ và hạnh phúc không?

Không có nhận xét nào: