(Lại) thật ra là bạn là người rất thụ động trong nhiều chuyện. Ví dụ như ăn uống, quần áo, chơi bời... nói chung theo nghĩa hiểu là bạn bè/cha mẹ/anh chị/người ta đặt đâu thì thường ngồi đấy. Miễn là chỗ ngồi sạch sẽ, đàng hoàng, bình thường như mọi người dân nước CHXHCN VN là được rồi.
Nhưng trong một số chuyện, tự dưng bạn trở nên rất chủ động (kiểu như anh Jay bảo, khi yêu em, không hiểu sao anh trở nên rất chủ động ý. Trích lời bài simple love của anh Jay). Bạn chả yêu anh nào, chỉ yêu thích một số công việc. Và trong một số công việc ấy nhân ra rằng thói quen thụ động của mình thành tật rồi, không sửa đi thì không xong, mà sửa thì cứ thấy tiếc tiếc

Cấp độ thụ động kiểu mắt mù tai điếc, không nghe, không thấy, không bình luận gì là sướng (mẹ) nhất luôn. Vì không biết không có tội nên thế giới có 500 tỷ năm nữa mới bị hủy diệt cũng chả liên quan gì tới tôi. Mà bà hàng xóm đổ rác không có túi ni lông cũng chả liên quan gì tới mình. Nói chung là kiểu này thì coi như là ngòai lề xã hội rồi, chả hứng thú, chả quan tâm, không ý kiến ý cò gì.
Cấp độ cao hơn là Chắc-chúng-nó-chừa-mình-ra. Nếu như cấp độ trên thường thì không liên quan tới lợi ích của mình nên không quan tâm còn cấp độ này thì kiểu anh có biết, anh có hiểu nhưng anh cóc thèm nói đấy. Nói chung là thằng nào chết thì chết trước, làm sao tới lượt anh được. Chúng nó có chửi, có bóc lột thì cũng chả đến lượt anh. Nên anh cứ ngồi đấy. Chửi là chửi một bầy, anh thì nhỏ bé giữa bầy người. Tránh đông, tránh tây, thế nào chẳng tránh được hết.
Level cao hơn nữa thì là kiểu "Ôi hay thế! Thích thế! Tớ với!". Mấy bạn này thì tỏ ra rất quan tâm tới vấn đề liên quan tới lợi ích của mình và cả những cái chả dính gì tới mình cả. Nói chung tâm lý trẻ thơ ham hiểu biết, không trách làm gì. Nhưng kiểu lúc thích thì rất quan tâm, hỏi han như mấy bạn cộng tác viên của Ichi ấy ;)) Sống chết đòi làm CTV, đòi được nói chuyện, trình bày làm mình mừng ra mặt. Rồi sau khi hỏi han chán chê mê mỏi, bạn chẳng nói chẳng rằng lặn đi đâu


Thực tế là mình biết thụ động thì đỡ phải nghĩ, lại càng đỡ phải làm. Cùng lắm là chỉ đâu oánh đấy. Người ta dắt tay mình rồi, mình chỉ việc theo đấy mà đi thôi. Nhưng mình thì trong chuyện công việc ghét cái kiểu trách-nhiệm-chung rồi thành ra không đứa nào làm, không đứa nào chịu trách nhiệm cả. Chết chung thì hình như đỡ đau hơn hay sao mà lại được ưa chuộng thế?
Trong công việc thì mình luôn muốn mọi người chủ động sắp xếp làm việc gì phù hợp với năng lực của mình, thời gian của mình trong khuôn khổ những mục tiêu chung đã thống nhất với nhau. Nhưng hình như vì là chủ động "thụ động" nên thành ra hầu hết là cái gì chỉ đích danh còn chẳng thèm làm nữa là không chỉ đích danh.
Nhiều khi chỉ muốn tự mình làm mẹ nó cho xong. Nhưng khổ, không phải supermen nên ngày nào cũng phải tốn thời gian để mà quảng cáo, dụ dỗ. Mình sắp chuyển nghề thành mẹ mìn rồi. Còn các em thì sợ mình quá

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét