Chúng tôi đã hôn nhau lần đầu như thế
nụ hôn đầu tiên của chúng tôi
khi hôn tôi
em thật mỏng manh
còn tôi thì lặng lẽ nghĩ về tương lai
mọi thứ sẽ không dễ dàng
thậm chí sẽ như bong bóng mưa
tan vỡ trong chớp mắt
từ đây,
liệu tôi có thể đi về đâu?
trong đúng thời khắc đó,
trong đúng đêm ngập tràn hạnh phúc đó,
tôi bị bỏ ở lại
đột nhiên có linh cảm
"em rồi sẽ tan biến"
đôi khi tôi nghĩ việc ghi nhớ số điện thoại rất đau lòng
số điện thoại em cho tôi hôm đó
tôi đã không thể quên được
cho dù em không còn ở bên
cuộc sống của em bắt đầu từ hôm nay có thể biến thành cuộc sống của chúng ta được không?
không thể
tôi không phải là vật trang trí lấp lánh
tôi không thể trang trí cho cuộc đời em
như vậy tôi không thể là một phần của em hay sao?
cuộc sống từ độ cao 100 cm thật vô cùng tươi đẹp
(đây là lời của cô gái bị liệt 2 chân, luôn luôn nhìn thế giới với nụ cười)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét