hôm nay, trong trạng thái vô thức, tôi đã quay về ngôi nhà cũ của mình
khi chuẩn bị để xe vào chỗ quen thuộc, mới sực nhớ ra
không còn "ngôi nhà" trên tầng 14 với ban công xanh nữa
thực tế
tôi đã chuyển nhà được vài tuần
tới căn hộ ở tầng 6 lạnh lẽo
mà tôi và em họ hay nói đùa là "nhà xác"
lạnh như bật điều hòa vậy
những ngày nắng
cũng không ấm lên được bao nhiêu
chán nản và bực bội
tôi không hiểu tại sao quá khứ cứ sống lì lợm trong tôi
như một mảnh ký ức cắm phập vào não bộ
nếu dứt ra thì rất đau đớn
nhưng để ở đó thì cứ nhức nhối không thôi
tại sao khi con người ta muốn quên lại chẳng bao giờ toại nguyện?
tại sao chẳng có cái gì chết đi thực sự
biến mất
không còn ai nhớ
không còn ai để ý tới
hôm nay tôi cũng nhận được lời đề nghị quay trở về nơi mình từng ra đi
nơi hàng ngàn hàng vạn lần tôi tuyên bố "không còn như xưa, không còn muốn nhìn lại, không còn tình cảm..."
nhưng hôm nay
tôi
trong vô thức
gọi
nó
là "của mình"
thói quen sở hữu
thói quen đi đi về về
lì lợm sống trong tôi
hóa ra những nỗ lực dứt bỏ quá khứ
những nỗ lực "nhổ" mảnh ký ức ấy ra khỏi đầu
cuối cùng cái nhổ đi chỉ là 3/7 của một tảng băng trôi
vậy mà cứ tưởng
mình thật mạnh mẽ
mình thật can đảm
mình đã làm được rồi
mình đã thoát ra rồi
thế mà vẫn còn ở trong đầu đây này
thật là chán quá đi mất
những khi chán tôi lại hay nghĩ
có chị bảo tôi viết hay thế, suy nghĩ được nhiều thứ thế
bằng tuổi tôi, chị ấy không như thế
tôi thì chẳng có gì để tự hào
vì ngòai việc suy nghĩ
tôi còn có thể làm gì?
ít ra thì tôi cũng đang có cái gọi là suy nghĩ "của mình"
trong suy nghĩ của tôi
tôi vẽ ra đủ chuyện
nhưng chỉ tôi biết thôi
"chẳng làm đau ai cả"
nên tôi cứ suy nghĩ như thế
một mình thôi
suy nghĩ chẳng phải là khoảng thời gian con người ta cô độc và tự chủ nhất hay sao?
rốt cuộc thì may mắn thay, việc nhỏ nhặt là suy nghĩ, tôi cũng giành được quyền tự chủ
"chẳng ảnh hưởng tới ai cả"
không thể giết người bằng suy nghĩ đâu
chẳng phải trong manga
chỉ nghĩ thôi
trên đời này có loại người nào chỉ có thể khóc một mình không?
nếu có
thì hãy biết rằng không chỉ có một mình bạn đâu
tôi đây
tôi đây
tôi cũng thế
tiếc thật
chúng ta lại không thể khóc cùng nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét