Vào lần sinh nhật thứ 21 trong cuộc đời mình, tôi đã tự trả lời câu hỏi này:
"Chúng ta có thể sống bằng quá khứ không?"
"Không"
Câu trả lời chắc chắn mà rất nhiều bạn, cũng như tôi, tự nhủ với lòng mình. Cuộc sống của con người sẽ không có ý nghĩa nào nếu chỉ biết dừng lại mà không tiếp bước về phía trước.
Nhưng, phải chăng có lúc nào đó, bạn để tình yêu của mình "dừng lại"?
Phải chăng có lúc nào đó, bạn chỉ sống bằng tình yêu trong quá khứ của mình?
"Chúng ta có thể sống bằng quá khứ không?"
"Không"
Câu trả lời chắc chắn mà rất nhiều bạn, cũng như tôi, tự nhủ với lòng mình. Cuộc sống của con người sẽ không có ý nghĩa nào nếu chỉ biết dừng lại mà không tiếp bước về phía trước.
Nhưng, phải chăng có lúc nào đó, bạn để tình yêu của mình "dừng lại"?
Phải chăng có lúc nào đó, bạn chỉ sống bằng tình yêu trong quá khứ của mình?
Tôi yêu truyện tranh, hoạt hình. Điều này không phải bàn cãi. Vì sống với nó suốt 21 năm nay, đây là tình yêu mà tôi không thể nhầm lẫn.
Từ cái thuở còn ê a đánh vần, tôi đã say mê chiếc chong chóng thần kỳ của Doraemon. Chỉ một chiếc chong chóng nhỏ xinh thôi, có thể đưa tôi đi khắp thế giới.
Lớn hơn một chút, biết manga là gì, anime là gì, tôi lại càng tò mò về thế giới muôn màu ấy. Tại sao những nhân vật trong truyện, trên phim lại sống động như thế? Tại sao mình không được như họ? Tại sao và Tại sao?
Khi tôi ước ao chỉ cần được cầm một quyển truyện gốc, được tự tay treo poster nhân vật yêu thích lên tường hay ngồi chuyện gẫu với đám bạn về tập truyện mới ra, tôi đã nghĩ thế giới này quả thật là tuyệt vời. Tôi đã tin "Lấy manga, anime làm tâm, quay một vòng chúng ta có cả thế giới"
Cũng có khi tôi chán nản, tại sao cuộc sống không phải như trong truyện? Tại sao tôi lại không thể nhỏ mãi, nhỏ mãi để sống với những nhân vật mình yêu quý? Tại sao càng lớn, càng lớn tôi lại càng thấy xa cách với những quyển truyện? Không có những sáng thứ 2 háo hức chờ từng tập truyện mới? Không có những buổi chiều 5h chờ xem Thủy thủ mặt trăng. Tôi cũng quên dần cái cảm giác được trở thành một nhân vật trong thế giới ngập tràn sắc màu ấy.
Tôi lớn.
Điều tồi tệ nhất đã xảy ra?
Điều bình thường nhất đã xảy ra?
Điều tự nhiên tôi không thể tránh khỏi.
Tôi lớn.
Nhưng thế giới còn lớn hơn tôi gấp nhiều lần. Thế giới xung quanh bảo tôi phải đi học, bảo tôi phải đi làm, bảo tôi hãy chăm lo cuộc sống. Tôi cũng tự bảo tôi rằng "Tôi đã lớn, hãy sống thực tế hơn." Những nhân vật truyện tranh/ hoạt hình không thể cho tôi cơm ăn áo mặc, càng không thể cùng tôi khóc cười mỗi ngày.
Tôi đã nghĩ tình yêu này không ích gì, nên bỏ thì hơn.
Nhưng...
vì sao?
Mỗi ngày tôi không tránh khỏi con đường đi qua hàng thuê truyện quen thuộc của mình. Cho dù chỉ 1 tuần 1 lần, hoặc vài tháng không ra, lại thấy nao lòng vì nhớ lại mình cũng đã từng là một trong đám "xô bồ" đó, từng nháo nhào tranh nhau từng quyển truyện ấy.
Tôi cũng không thể thôi lặng người trước những tấm poster đẹp, những bộ truyện của tác giả yêu thích mới ra lúc nào mình không hay.
Tôi cũng không còn hớn hở giải thích cho con bé nhà bên manga là gì, anime là gì?
Khi thế giới truyện tranh, hoạt hình không ngừng mở rộng thì tiếc nuối tình yêu của mình.
Tôi chỉ còn biết chép miệng nghĩ lại quãng thời gian đầy gian khổ mà cũng thật nhiệt thành ấy, khi tôi dịch những trang truyện đầu tiên, vẽ những bức tranh đầu tiên, gặp gỡ những người bạn cùng sở thích đầu tiên...
Rất nhiều thứ "đầu tiên" hiện ra rõ ràng tới mức tôi nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì.
Tôi bỏ lỡ ước mơ của mình.
và tiếc nuối cái "ngày xưa" đầy ngốc nghếch mà cũng thật nhiệt thành ấy?
Tôi chỉ nghĩ đơn giản, nếu được trở lại con người trước đây, nếu thật sự có cơ hội để mà ngốc nghếch và khờ dại như thế, tôi cũng xin được trở lại là Tôi.
và để tiếp tục những "never-ending dreams" của mình

để một ngày không trôi qua hối tiếc và vội vã
để một tuần trôi qua, tình yêu của tôi với truyện tranh, hoạt hình còn vẹn nguyên
và quan trọng,
để chúng ta gặp lại nhau
tôi sẽ hiểu bạn đang nói gì
bạn đang kể về tập truyện yêu thích của bạn phải không?
vậy thì tôi đang nghe đây
bạn của tôi.
Nếu không phải là mơ,
xin bạn nắm chặt tay tôi,
chúng ta đâu còn nhiều cuộc đời để thực hiện ước mơ của mình?
tôi và bạn,
ít ra cũng có được 2 cuộc đời rồi
còn ai nữa nào?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét