Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009

Có ai trong các bạn không?

Sẽ có rất nhiều bạn đọc xong lại không biết, rốt cuộc tình yêu của tôi với Truyện tranh và Hoạt hình ấy, rốt cuộc là gì?

Thật ra cũng như 4 năm trước đây thôi, tôi muốn trở thành một trong những người đang "Đưa truyện tranh và hoạt hình tới với người Việt Nam".

Nói ra nghe to tát nhỉ? Nghe như thế là chuyện của mấy cô mấy chú bên NXB, chuyện của mấy bác truyền thông đại chúng... hay cùng lắm cứ cho là chuyện của mấy chị cho thuê truyện đi.

Tôi cũng đã nghĩ cái ước mơ to đùng đó mình đâu thể làm được? Đâu phải dành cho một con bé còn ăn bám bố mẹ như tôi nghĩ tới?

Nhưng thật ra ước mơ thì lớn, con đường để thực hiện ước mơ thì dài nhưng chỉ cần mỗi ngày, mỗi tuần, mỗi tháng, mỗi năm làm được 1 chút, 1 chút... chẳng mấy tôi đã sắp thực hiện được phần nào ước mơ của mình. Bạn có tin không?

Tôi còn nhớ ngày đầu tiên bước vào ACC, thấy cái gì cũng lạ lẫm, phải "Ồ, hóa ra đây là manga à? đây là anime sao?". Tôi đã nhìn ACC với con mắt ngô nghê và tò mò cực độ. Rất tiếc là lúc ấy tôi không có được phong cách "ngầu" như các bạn teen bây giờ. Tôi chỉ biết ngạc nhiên trước kho kiến thức khổng lồ và nguồn tri thức mà các ACCers (mà theo nghĩa nào đó, tất cả đều trở thành thầy của tôi) chia sẻ với nhau.

Tôi đã nghĩ, thật sự ACC đã mang Truyện tranh và Hoạt hình đến với tôi.

Đó cũng là lần đầu tiên trong đời tôi bắt đầu thấy mình trở thành 1 thành viên trong cộng đồng yêu thích truyện tranh và hoạt hình rộng lớn này. Tôi biết, tôi không phải là người duy nhất ngóng chờ từng tập truyện mỗi sáng, không phải người duy nhất cặm cụi ngồi tô tô vẽ vẽ nhân vật yêu thích của mình, càng không phải là người đọc truyện mà cứ khóc, cười như một đứa dở hơi...

Mỗi ngày qua đi, tôi cùng với những người bạn mới quen của mình, đã mở cánh cửa bước vào thế giới đầy lạ lẫm đó. Và tôi không hối hận, cho dù nó có mặt sáng, mặt tối thì nó vẫn là một thế giới tuyệt vời để chúng tôi thỏa sức tưởng tượng, thỏa sức bay nhảy.

Nhưng đó cũng là điều tôi đau lòng. Trong 2 năm trở lại đây, ACC không còn như xưa nữa, ACCers cũng không còn như xưa nữa. Kho kiến thức của tôi cũng biến mất rồi. Những người thầy, người bạn của tôi thì bỏ mà đi. Còn những lớp người mới phần đông mải mê trong thế giới tưởng tượng của riêng mình.

Chúng tôi, phần còn lại của thế giới bị bỏ sót, không thể dứt mình ra khỏi ước mơ thuở đầu tiên ấy thì lo lắng khi nghĩ rằng liệu sau mình có ai chấp nhận để bước tiếp không? Có ai sẵn sàng hy sinh mỗi ngày... chỉ nửa tiếng thôi để biến nó thành sự thật không? Có ai muốn xây dựng một điều gì đó cho cộng đồng này không?

Liệu có ai trong các bạn không?

Không có nhận xét nào: