hôm nay ở lớp lại có một buổi "kể chuyện" gia đình, cô giáo mở mắt cho lũ học trò về thế giới của "người lớn"
theo cô thì những người đi tới tận cùng sự thật, hầu hết chỉ nhận được lại đau khổ
nên tốt nhất, cứ mắt nhắm mắt mở mà cho qua cho xong chuyện
đại ý là vậy
mình cũng chẳng biết thế giới "người lớn" là thế nào
mình thì ngày một già đi mà vẫn chưa lớn nổi
nên vẫn còn cố chấp và cực đoan lắm
những người xung quanh mình, kể ra cũng nhiều người như vậy thật
cố chấp và cực đoan
lắm lúc cũng tự kiêu mà nghĩ rằng chỉ có kẻ cố chấp và cực đoan thì mới có thể thành "đại nghiệp"
thực ra thì cùng một sự vật, cùng một sự cố gắng và nỗ lực như nhau
lúc thì gọi là cố chấp
lúc thì gọi là cực đoan
lúc lại gọi là kiên trì
lúc khác bảo đó là "biết không ngừng hy vọng và không chịu từ bỏ"
mình thì nghĩ
cố chấp
cực đoan
khiến con người ta trưởng thành hơn
vì ích kỷ hơn
sớm nhận ra là mộng ước chẳng bao giờ thành hiện thực được
chỉ sớm tan biến và chuyển từ dạng này sang dạng khác mà thôi
ngày xưa bé
thích làm siêu nhân giải cứu thế giới
lớn hơn một chút
thấy làm siêu nhân khó quá, lại muốn làm công chúa để hoàng tử cứu
lên một lớp
thấy công chúa rõ vớ vẩn
lại muốn làm con diều bay vu vơ trên trời
bay được một hồi vẫn bị người ở dưới giật dây
thấy mình cũng hết muốn bay
muốn tìm một chỗ yên ổn mà ngủ một giấc cho đã đời
cái gọi là ước mơ
nói là vĩ đại
nói là to lớn
hóa ra cũng có thể tầm thường và nhỏ nhoi như thế
nhưng nhiều khi dù tầm thường lắm, nhỏ bé lắm, nhưng với tay cả lên bầu trời mà không với tới được
hét to ba lần thì chỉ có gió bạt vào mặt, chẳng thấy cái gì le lói ở đằng Đông
nói vậy đừng bảo tớ bi quan
tớ chỉ thực tế một chút thôi
tớ sợ những người đi trên mây trên gió nhiều quá
nghĩ mình có giấc mơ là to lắm
giấc mơ dù thế nào thì cũng chỉ là của mình thôi
đừng nghĩ có giấc mơ là to
đừng nghĩ mình phấn đấu cho giấc mơ mà bỏ quên những người xung quanh
quan trọng hơn
đừng nghĩ ai cũng có giấc mơ như mình
đừng nghĩ con người ta sinh ra là để theo đuổi giấc mơ
giấc mơ là tốt
theo đuổi giấc mơ rất tốt là đằng khác
nhưng bình thường như tớ
chỉ có một vài mong muốn trong đời cần thực hiện
điều cần thiết chẳng phải là nhìn thật rõ những gì mình đang có hay sao?
thực ra học sống rất dễ
chỉ cần mở mắt nhìn thật rõ cuộc đời
chủ yếu là
có mắt
mà không muốn mở thôi
PS: Tôi đã từ bỏ việc học hành ở trường. Sau một kỳ thi lên voi xuống chó, đã nhận ra rằng việc học hành của mình cuối cùng người đánh giá là người khác, không phải bản thân mình. Lại nhận ra rằng trên đời thật giả lẫn lộn, khó mà làm vui lòng người đời. Đành tự làm bản thân vui sướng. Nhảm nhí cũng tốt, ít ra không phải là giả dối. Rốt cuộc thì ngay cả việc nhỏ nhặt nhất của bản thân cũng không tự quyết định được. Đành là cuộc đời chật hẹp thế, sao tránh khỏi cứ va vào nhau?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét