Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009

just thinking

Hôm nay tôi cũng chẳng biết nên viết gì nữa... (vì không có ai reply cho mà đọc ấy mà, chẳng lẽ lại tự viết tự đọc tiếp)

Thôi thì cứ viết vậy, vì tôi biết có một số bạn cũng hay vào đọc, chẳng qua là không muốn hoặc không biết viết gì.

Nghĩ lại khoảng thời gian gắn bó với ACC, có lẽ là tôi đã được nhiều hơn là mất. Những người bạn đầu tiên, những công việc đầu tiên... Tất cả đều khiến tôi có tình cảm như là... mang ơn ACC vậy đó.

Không biết có bạn nào nhớ ACC từng có một Ezine không nhỉ? Đó là một trang tin điện tử A-M đầu tiên bằng tiếng Việt. Công việc đầu tiên của tôi là một reporter cho Ezine đấy. Đó cũng là lần đầu tiên tôi tham gia vào một nhóm làm việc của ACC. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ chúng tôi đã cộng tác với nhau thế nào, đã từng họp room ra sao... Cho tới bây giờ trong số tất cả những reporter vô cùng năng nổ ngày xưa ấy. Chỉ còn lại mình tôi còn ở lại cùng ACC.

Tôi bắt đầu nhận công việc thứ 2 của mình, cũng lại là một reporter cho ACC Corner, mà hồi đó hay được gọi là Angel Eyes. Đó cũng là lần đầu tiên tôi tham gia... chửi nhau *thật ra là nói chuyện mỗi tội hơi cạnh khóe một tí*. Vì tôi còn nhớ rất rõ vào Tết năm đó, toàn bộ bài viết của ACC đã bị xóa hết. Rồi thì hack pass admin, rồi thì pst bài chửi nhau loạn xạ.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi được làm một leader, nhưng cảm xúc tự hào khi ấy không khiến tôi nhớ rõ bằng sự cô đơn và bất lực của một leader ở ACC này. Luôn luôn có những việc muốn làm nhưng biết rõ một mình mình thì không thực hiện được, trong khi những người được coi là đồng sự thì nhiều khi vô tâm tới đáng ngạc nhiên.

Sau khi thi Đại học, bẵng đi một thời gian không vào ACC, tôi trở lại với 4A.M. Nhưng không phải là 4A.M bây giờ mà là 4A.M của những số đầu tiên. Hồi đó cứ việc gì làm được là lại vơ vào, không chắc có phải mình yêu thích công việc đó không, nhưng tôi nghĩ mình say mê cái không khí làm việc teamwork mà trước giờ chỉ có ở ACC mới thấy rõ được như vậy. Những trang báo đầu tiên, những bài viết đầu tiên, tiền nhuận bút ít ỏi đầu tiên...

Nhưng rồi thì cũng như bao nhiêu nhóm khác ở ACC, có những người ra đi còn những người ở lại thì thất vọng vô cùng. Tôi lại trở thành BTV duy nhất ở Miền Bắc của 4A.M. Xung quanh tôi như chẳng có một ai cả. Không có đồng sự, không có ai bên cạnh để kể về ước mơ, về niềm tin... Rồi thì 4A.M không còn là 4A.M những ngày đầu nữa, tôi bỏ đi trong tâm trạng chán nản và thất vọng.

Rồi thì tôi lại "ôm cục nợ" Ichizine vào =_= nhiều người đã nói với tôi như thế đấy, vì hình như số kiếp tôi không thoát khỏi ACC, cũng không thoát khỏi được cái gọi là Tạp chí truyện tranh - hoạt hình rồi. Vì có thể đó là một phần ước mơ mà tôi không dễ gì quên được.

Tôi biết khi người ta mơ một giấc mơ lớn mà chỉ có một mình thôi thì không cách nào thực hiện được.
Việc tìm được những cộng sự, những người bạn có thể chia sẻ cả gánh nặng và niềm vui bao giờ cũng quý giá.
Nhưng đôi khi có những lúc bạn sẽ cảm thấy bất lực và vô vọng, thấy hình như chỉ có một mình mình muốn biến ước mơ đó thành hiện thực còn những người xung quanh thì vô tâm tới lạ.

Đó sẽ là thời điểm bạn thấy nhụt chí và muốn bỏ cuộc nhất.

Nhưng khi ấy có lẽ nên soi gương để thấy rằng ít ra Tôi cũng còn Tôi ở đây. Tôi vẫn có thể tiếp tục tiến về phía trước, cho dù chỉ có một mình, cho dù sẽ vấp ngã, sẽ phải bắt đầu lại. Cho dù sẽ lại có những giây phút "xuống tinh thần hết mức" nhưng cuối cùng thì cái giá phải trả sẽ là xứng đáng, phải không?

Rốt cuộc thì không ai có thể "mơ" hộ giấc mơ cho bạn,
chỉ có bạn mà thôi.

Không có nhận xét nào: