Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

này thì suy nghĩ

nghĩ mãi rồi đã sao cũng qua như... bài này nhái một bài thị trường nào đó chả nhớ tên.

nhân dịp mình "đã" có một cái entry về tính xấu, mình sẽ có một entry về "tính tốt" của mình (azua bạn Hà Yên một cái (lại) nhân dịp sắp đi coi transformer với 3k).

1. Không có nãoThật hay ho là trong một vài tình huống mình hòan toàn không suy nghĩ gì. Giả như có người phản bội mình, quăng mình vô cái thùng rác ký ức của mình rồi bảo "Tao quên mày rồi". Ờ thì quên, mình chả suy nghĩ gì đâu Vì ngay lúc bị quẳng vô thùng rác, mình cũng lập tức quên mất rồi. Não của mình chỉ để kiếm tiền thôi nên mình cũng chả quan tâm lắm tới những lời kiểu như: "Con bé này vô tâm thế" hay thậm chí "Mày thế này thì ế là phải" hờ, mình ế kệ mình. Não dùng để kiếm tiền còn hay ho hơn kiếm người yêu ạ. Mặc dù có thì chắc cũng thik nhưng cũng chỉ như KFC thôi, không có thì cũng đành chịu... ăn món khác. Nên trong truyện tình cảm, mình chắc là không có não đâu Thật đấy. Sống không có não vui cực luôn.

2. Cân bằng Vì không sử dụng não vào quá nhiều mục đích nên mình sống rất cân bằng (tuy ko hài hòa với tự nhiên cho lắm (chắc vì không ăn rau) nhưng thôi cũng đang cố gắng, còn tạm được). Mình cũng không dễ nóng giận, hay chửi bới tùm lum nhưng lúc đó cũng chỉ dùng mồm, chả động não nên nói rồi quên. Thậm chí compose ra mấy cái entry được mấy bạn vào khen rối rít nhưng mình chả nhớ được đâu. Viết rồi quên ngay, cũng chả mấy khi đọc lại. Có đứa nào ăn cắp thì cho lấy, mày lấy về chỉ rác nhà thôi con ạ. Sản phẩm ko đi cùng thương hiệu thì ko sống đc đâu.

3. Thú vui tầm thường mình không nghiện shopping, không chơi games, không nghiện đồ chua cay mặn ngọt => mình quá ư là dễ chiều chuộng. Chỉ cần ngồi một chỗ, nói chuyện dăm ba câu, tỏ ra đáng yêu và có duyên một tí là được rồi. Nên thú vui của mình tầm thường lắm, thỉnh thoảng xem mấy cái đĩa ba lăng nhăng, thỉnh thoảng ăn vài món vỉa hè, thỉnh thoảng nữa thì nói xấu người nọ, người kia… chả nghiện thứ nào nên chả sợ thiếu cái gì mà bị chết cả.

4. Phương châm của mình là Cái gì nhấc lên được thì cũng đặt xuống được. Rất dễ nhé, tiền nong hay tình cảm đều như thế. Mình cũng chả biết mọi người thế nào chứ mình thì cảm thấy bản thân là số 1. Bản thân mình có vui vẻ thì mới làm cho người khác vui vẻ được. Nên mình nghĩ chả nhất thiết phải chịu đau khổ, đầy ải gì để được hạnh phúc. Vì thế cái gì nó đã qua rồi thì cho qua luôn. Chỉ có gia đình là không cách nào bỏ được, còn lại nếu đã không còn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc bên cạnh nhau thì chả việc gì mà phải níu. Tiền nong mà miễn cưỡng thì mất lòng, bạn bè mà miễn cưỡng thì cực kì nhạt nhẽo, cuộc đời mà miễn cưỡng thì vô vị lắm. Thành ra mình luôn nghĩ cái nào đã dũng cảm cầm lên tức là chuẩn bị tâm lý mà đặt xuống. Đừng vì ngại khó mà không cầm, cũng đừng vì miễn cưỡng mà không thể bỏ xuống.

5. Hạnh phúc là do tự mình cảm nhận thấy. Mỗi người đều có một thế giới riêng của mình, đều có những điều chỉ giữ lại cho riêng mình mà thôi. Nên mình đang học cách không phán xét ai cả. Nó có điên rồ, ngu đần, dại dột hay nhạt nhẽo cũng không phải là chuyện của mình. Kể cả là những người thân thiết. Nói một câu, giúp được 1 chút đâu thể làm thay đổi cuộc đời cả một người. Đời người là của ai nấy sống. Chả sống thì tự mình đi mà chết. Hờ, nên mình nhiều khi cũng nói người này nọ kia nhưng thực ra lúc đó cũng chả dùng đến não đâu. Nói gì là trôi luôn, coi như để giải trí thôi ;))

Chết, phải đi xào thịt bò ăn cơm bây giờ, không lại muộn giờ chiếu mất. Hôm qua định viết blog chửi rủa cái khoa XHH mà thôi. Có chửi lại ích gì. Quay lại làm con người cam chịu nào ;))

Không có nhận xét nào: