Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

tính xấu

1 phút nhìn nhận mình...
1. Lo nghĩ quá đáng. Thường thì người ta làm cái gì cũng nghĩ đến thành công, mình lại nghĩ tới thất bại nhiều hơn là thành công. Chẳng hiểu có phải là bệnh không. Lúc nào cũng nghĩ tới 101 tình huống "Nếu cái này không được?", "Nếu người này không được?..." Nói chung là tớ xin tự thừa nhận là bao giờ tớ cũng lo nghĩ thái quá. Nếu không quan tâm thì thôi chứ đã quan tâm rồi thì Mình cũng không biết bị bệnh gì ấy (bệnh bà cụ non ?). Biểu hiện cấp thấp của bệnh này là đồng hồ để luôn sớm hơn 5 phút, hầu như chưa bao giờ đi hẹn hò với ai mà muộn. Biểu hiện cấp cao của bệnh này là thời gian lo nghĩ còn nhiều hơn thời gian thực hiện thành ra...

2. Chú ý tiểu tiết. Cái này chắc là hệ quả của cái trên và có khả năng càng ngày càng nặng lên. Ví dụ là rất muốn mọi thứ có một cái form và đặt trong cái tổng thể nào đó. Ví dụ khi trình bày bài thì thấy việc để Tên bài rồi tên tác giả ở dưới, cỡ nhỏ hơn một chút, in đậm và in nghiêng. Chả hiểu làm sao tớ cứ để ý đến cái việc nhỏ nhặt đấy lắm ấy. Và không thích có người làm sai mặc dù RULE có lù lù ra đấy. Nói chung chỉ là không thích thôi, và vì không thích nên thường tự đi sửa tốn rất nhiều thời gian mà theo quan niệm chung là... chả được cái tích sự gì.

3. Hay cay cú. Kiểu như đang làm cái này thì có người vào bảo "Làm cái khác đi." Như thế cũng chả sao, phiền nỗi mình đang làm dở và không thích dở dang (lại tiếp tục một tính xấu nữa ) thì bị nói là "Mày có làm gì đâu? Cái đấy chả có tác dụng gì cả". Như kiểu mình ăn chơi ngồi rồi lắm ý . Chính vì cứ cái gì cũng tiểu tiết nên nhiều khi mình làm phèo bơ mà người ta nhìn vào chỉ thấy cái số lượng nó ít. Ghét thế. Mà ghét nỗi lại nói như kiểu biết cái gì tốt cho mình ấy.

4. Tính tình khó chịu, cụ thể là kẻ cả. Chẹp, cái này chả biết bao giờ mới sửa được vì phong thái của mình hòan toàn không tao nhã, mềm mỏng. Mình làm việc cứ kiểu ăn to nói lớn ý. Thích cãi nhau ý. Mình thích cãi và được cãi cùng, cãi cho bung xòe lên. Khi ấy mới làm được việc. Còn cái kiểu im im là kiểu mình đang cố ức chế. Mình đang tự lừa dối là "Ồ, chả có chuyện gì xảy ra cả" hay "Ồ, việc đó không phải là của mình đâu." Nói chung mình biết nhiều người không thích. Và tự tát vào mặt mà bảo rằng mỗi người đều có một phong cách làm việc riêng. Hix, nhưng quả thực là mình không sao sống nổi -___- nếu như kiểu mẹ mình nấu ăn không được ngon mà cứ nhắm mắt ăn rồi bảo "ngon lắm, ngon lắm". Hix, nếu ai không thích thì mình sẽ không làm như thế nữa. Mình sẽ im lặng nhưng chỉ sợ im nhiều quá lại ngại chả bao giờ nói ra được. Ôi giời -___- Mình thích kiểu bỗ bã, nhục nhã như kon Mai Anh í ;)) Thích lắm nhé. Chắc giống mình hé hé.

5. Mình ghét bị chê. Nói thực là như vậy. Ai chả vậy. Nhưng mình còn ghét bị nhận thái độ dửng dưng hơn nữa kiểu "Tao óe thèm khen, tao cũng óe thèm chê. Mày tự sống, tự chết đi." Khiếp lắm nhé, nếu là một người đang có quan hệ nào đó với mình (đứa nào nghĩ đen tối tự vả vào miệng nhé). Mình đã từng bị mẹ mình chiến tranh lạnh (mà giờ chả nhớ vì lý do gì) suốt 1 tuần hay sao đó, hồi cấp 2 thì phải. Tra tấn kinh thần lắm. Lại vốn hay lo nghĩ thành ra... Thôi dài dòng quá.

6. Mình thích cái gì có đầu cũng phải có cuối. Bởi vậy nên mình cũng ghét đang nói cái gì dở lại đổi sang vấn đề khác kiểu rất vớ vẩn như: "Hôm nay chúng ta nói về vấn đề nhân sự... abc abc. Cái vấn đề này khó quá... Ôi con chim đang bay kìa." Khổ nỗi kiểu cầu toàn và tiểu tiết thái quá của mình nên -___- cái gì không quan tâm thì thôi, đã nói thì phải nói cho đến cùng. Không thì sẽ có cảm giác ngu đần và hẫng hụt kiểu gì ấy kiểu "Mày là cái dek gì. Tao tự giải quyết lấy."

7. Mình cũng không chịu nổi nếu làm việc một mình. Kể cả là mình đang làm việc của mình. Nhưng mình thích là có người thỉnh thoảng phê bình, góp ý hay... khen cũng được (lại chả quá được). Nói chung không phải mấy câu kiểu vô thưởng vô phạt kiểu "Em làm tốt lắm. Em làm hay thế.." vì có cảm giác là chả biết mình làm cái dek gì cũng nói lấy được. Mình thích kiểu chi tiết ra. Vì mình thích những điều nhỏ nhặt mà. Mà thực ra mình nghĩ ai chả thích. Bây giờ mình sẽ quan tâm tới mọi người nhiều hơn bằng cách khen họ kiểu như: "Ôi bài này em trình bày đẹp quá, size ảnh đúng chuẩn, căn lề rõ đẹp..." hà hà. Thực ra khi mình khen mình cũng vui lắm. Hix, nhưng (lại) vì tiểu tiết nên mình hay để ý chỗ sai nhiều hơn chỗ đúng. Mỗi ngày mình tự vả mặt không dưới 10 lần về những sai phạm nhố nhăng của bản thân. Còn người khác thì mình có thể nói gay gắt thế thôi nhưng cũng chả có ý gì. Cái chính là ai cũng cần một động lực để thay đổi. Mình cũng khó có thể trở thành động lực của người khác được. Từ giờ sẽ luyện tập phong thái tao nhã hơn -___- không khéo lèo tèo mình lại thành nữ hoàng bóng đêm, chuyên tiêu diệt mọi sự sống bằng sóng điện từ phát ra từ $)($*)#i$()@(*_) (giải thích tí, đây là những tính xấu của mình đấy)

Thôi, số 7 nghe đồn là số đẹp. Giờ mình phải đi viết bài tốt. Tự vả mặt vì lại quá deadline rồi huhu.

Không có nhận xét nào: