Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009

nói chung là hãm

nói chung khi viết những dòng này, tớ đã xác định tư tưởng là sẽ không còn làm trò ngoan, trò giỏi.

Nói chung là hết năm, nên muốn tống tán một số thứ không phải của mình đi cho đời thêm tươi ấy mà.

Nói thật, cuộc đời tớ đi học kinh nghiệm đã có thừa. Theo lộ trình cứ tằng tằng mẫu giáo, lớp 1, lớp 2... rồi ĐH. Nói chung là sau này mà ế chồng, thất nghiệp thì cứ tiếp tục mà học tiếp. Học, học nữa và học mãi...

Nhưng mà (cho chửi cái mk) chưa có thời kì nào mà như thời kì này. Nói chung là tớ đành phải hát bài không hãm vì quá hãm. Không biết cuộc đời sinh viên của tớ có êm đẹp sau hơn 1 năm vật vã nữa không. Nhưng mà thật tình, tớ cũng không hiểu nổi vì tớ là sinh vật lạ ngoài trái đất (đại loại sinh vật ghét học, chỉ thích chơi) hay là cái lớp này, cái trường này bị yếm bùa nên thành ra hãm như thế.

Thật, cả đời tớ đi học chưa bao giờ nghĩ học sau này ra trường thì đảm bảo được cái nghề ngỗng gì. Học xong 4 năm ĐH, thật sự chỉ nghiệm ra một điều là mình chẳng làm được xã hội học đâu. Lại nghiệm ra một điều nữa, học hành thật ra cũng chẳng giải quyết đc công an việc làm. Đừng có nghĩ học trg tốt, kiếm cái bằng ưu là đã có việc làm, sau này cuộc sống đề huề.

Vâng, chả có chuyện như vậy.

Nên đừng có ở đó mà nói các em phải cố gắng, các em phải học hành nghiêm chỉnh. Các em phải abc, xyz... Những cái đó, từ cuộc sống mà nhìn ra thì chả bao giờ đúng được cả.

Nên đi học, xác định thấy cái gì cần, cái gì nên thì học. Cái gì không cần, không nên thì vứt. Nói vậy, các thầy các cô đừng buồn. Nhưng thực tế bao giờ cũng có những điều nếu ko sử dụng thì bộ nhớ cũng dần "xóa sổ" đi thôi. Nên đừng hy vọng nhồi nhét vào đầu học sinh vô vàn thứ và cứ nghĩ cái mình "nhồi" là cái cần. Ai mà biết rốt cuộc là cái thầy "nhồi sọ" có cần hay không?

Nhưng là một đứa cũng không phải ngu dốt gì lắm, tớ vẫn rất thích học. Thích đi học, đến trường với bạn bè. Cái đó là nhu cầu của một người bình thường thôi. Chẳng ai lại không thích nghe những điều mới lạ, hấp dẫn cả. Nhưng mà phần lớn thời gian, chả bao giờ được nghe những điều mới lạ, hấp dẫn. Chỉ được nhồi sọ thôi.

Vì thầy cô bước vào lớp, có bao nhiêu người nhìn đám học sinh đang lờ đờ dưới lớp mà nghĩ "À, chúng nó cũng muốn học. Phải làm gì đó!" hay là nghĩ "Mẹ, học thì học, ko học thì thôi". Vâng, xin lỗi các thầy các cô nhưng mà đúng là như thế đấy ạ. Giả sử nếu cho thầy cô teo nhỏ thành sinh viên 20 tuổi, ngồi vào lớp của mình, nghe thử mình giảng bài và chả thấy có tí tị tì ti hấp dẫn nào thì sẽ biết cảnh nhồi sọ không chỉ có người nhồi khổ, người bị nhồi thì ức chế.

Chưa kể, chúng ta bao giờ cũng nói về khoa học, về thực chứng. Nhưng xin lỗi, chưa có cái gì nó phản khoa học như giáo dục ở Việt Nam.

Một môn dạy 5 tiết/ngày. Nhai đi nhai lại. Một môn học 3 buổi/tuần. Nhai đi nhai lại. Đừng nói tới thực chứng, tới kinh nghiệm, nguyên việc vác quyển giáo trình về, cô đã phán một câu "Giáo trình sai đấy, đừng nghe nó, nghe cô đây này!"

Sau khi đã học theo kiểu chương trình cuốn chăn, cuối chiếu, cuốn đủ mọi đường thì học sinh sẽ bơ phờ, chả hiểu mình hiểu cái gì và không hiểu cái gì nữa. Nguyên việc đứng lên phát biểu "Em không hiểu cái này!" mà cũng không biết làm thế nào vì cái này của em nó là từ lâu lắm rồi, muốn hiểu cái này thì phải hiểu cái trước trước nữa kia. Nên em cứ ngồi đó, ậm ờ cho qua chuyện.

Bao giờ cũng có đòn phủ đầu là cái này tôi dạy rồi, cái này học ở môn nọ, môn kia rồi. Vầng, chắc là có nói. Nhưng nói với cường độ liên thanh thì em không phân biệt được đâu là chủ nghĩa khoa học, đâu là chủ nghĩa xã hội, chỉ nghe có tiếng liên thanh "tạch tạch tạch" trong đầu.

Rốt cuộc thì những giáo viên trẻ thì nhìn xuống ngán ngẩm, chê bôi, đày đọa sinh viên. Những giáo viên già thì "học gì thì học, dạy gì thì dạy". Sinh viên thì vật vờ vật vờ tới kì thi.

Tôi cũng chả hiểu sao cứ nói thay đổi phương pháp, thay đổi nền giáo dục????

Thay đổi thế nào?

Ai cũng bảo Các em học phải có hệ thống, học phải có phương pháp. Nhưng từ bé tới lớn đâu có ai dạy cái phương pháp đó là cái gì??? Tự nghĩ ra cái phương pháp cho mình thì lại bị bảo là sai, là ngu hoặc sợ nhất là chả bảo gì. Vì phương pháp giáo dục mới là không được bảo học sinh sai, học sinh ngu... mà là phải ở giữa, nghĩa là chả đúng, chả sai, chả gì.

Cả cuộc đời mình, chắc ngồi đếm cũng được hơn 5 thầy, cô giáo thật sự kiến mình kính trọng. Cũng đã có lúc tôi nghĩ mình sẽ trở thành giáo viên, có lúc tôi nghĩ mình làm được xã hội học, có khi tôi nghĩ mình có thể làm được điều gì đó cho mọi người... Chỉ cần một giáo viên giỏi thì đừng nói sinh viên có lười biếng mà kể cả ngu, theo tôi, vẫn còn có cách cứu được.

Tôi đã thèm thuồng có được một giáo viên như thầy Kobayashi như cô bé Tô tô chan. Tôi cứ ước ao mãi, giá như có nhiều giáo viên như vậy, chúng tôi đã có thể khác đi. Chúng tôi đã có thể trở thành một thế hệ mạnh mẽ hơn bây giờ nhiều lắm.

Là một con người và ngày càng trưởng thành với tư cách một con người, tôi ý thức rõ ràng sự thua thiệt của một con người kém cỏi, không có tri thức, không hiểu biết. Điều này, nhẽ ra không nên cứ dạy đi dạy lại ở nhà trường, mà xin thầy cô hãy dạy cho chúng tôi thế nào là tri thức, chứ không phải những lời sáo rỗng.

Nếu một thầy giáo nói về chủ nghĩa xã hội nhưng lại không tin nó có thể thành hiện thực?
Nếu một cô giáo nói về xã hội học thực nghiệm mà biết rõ chỉ "nói" không thôi mà không làm thì cũng bằng thừa?

Như vậy, ngay cả người nói cũng không tin tưởng vào điều mình nói. Thì chúng tôi sẽ tin vào ai?

Nhiều lúc tôi thấy đau khổ, tự ti về bản thân mình. Cứ tự hỏi tại sao mình không thể gặp được không phải nhiều đâu, chỉ cần một vài giáo viên nhiệt tâm, để có thể được lắng nghe, để được chỉ cho một con đường.

Nhưng phải chăng, từ bao giờ chúng ta cũng chỉ như những người qua đường, cố hết mức có thể để không phải chịu trách nhiệm về cuộc sống của nhau nên đừng có hy vọng. Kobayashi cũng chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi.

Và tôi, thì đã không còn hỏi liệu đi học có giúp gì cho cuộc sống của mình?
Tôi, cũng thôi nhìn vào điểm số để mà buồn rầu hay tự mãn.
Vì rốt cuộc, những cái đó đâu phải là những gì còn lại?
Tôi chỉ muốn mở mắt nhìn to hơn vào cuộc sống, vào bản thân mình.

@ Cho những người bạn bàn Văn hóa của tôi: Thật ra mà nói, không phải năm cuối đâu, chỉ là tự dưng muốn nói, điều tuyệt vời nhất trong 4 năm ĐH của tôi sẽ là có được những người bạn như các bạn. Còn ngoài ra, không có gì hơn cả.

@Cho một vài bạn vẫn đang cố vật lộn với đống triết lý đúng-sai: Hãy nhìn mình rồi hãy nói người. Cuộc sống không phải là ngồi chỉ ra đúng-sai cho nhau mà hãy làm thế nào để cũng nhau dễ sống hơn một chút, dễ thở hơn một chút. Nếu không muốn ai động tới lông chân mình thì cũng đừng động tới lông chân người khác. Nói chung là dễ dàng hay khó khăn là do mình chọn thôi. Bao giờ chẳng có sự lựa chọn trước mắt.

Không có nhận xét nào: