Paper.jpg)
Khiêu vũ, khiêu vũ, khiêu vũ Haruki Murakami
Bản dịch tiếng Việt do Mèo ngu thực hiện, dựa trên bản dịch tiếng Anh của Alfred Birnbaum
Đây là bản dịch vì mục đích ngưỡng mộ tác giả thuần túy, khuyến khích các bạn mua bản dịch có bản quyền để ủng hộ tác giả.
1.
Tôi thường mơ về khách sạn Cá heo. Trong những cơn mơ, tôi ở đó, tham gia vào một sự kiện đang diễn ra nào đó. Tất cả những dấu hiệu đều chỉ ra rằng tôi thuộc về sự liên tục của giấc mơ này.
Khách sạn Cá heo méo mó và chật chội. Nó trông như thể một cái cầu dài bị che phủ. Một cái cầu được nối dài bất tận qua năm tháng. Và thế là tôi ở đó, ngay giữa cầu. Ai đó cũng có mặt ở đó, khóc lóc.
Khách sạn bao bọc lấy tôi. Tôi có thể cảm nhận thấy mạch đập và nhiệt độ của nó. Trong cơn mơ, tôi là một phần của khách sạn.
Tôi tỉnh giấc, nhưng ở đâu mới được chứ? Tôi chỉ không nghĩ rằng, tôi thực sự tự hỏi : “Mình đang ở đâu vậy nhỉ?” Cứ như thể tôi không biết rằng: Tôi đang ở đây. Trong cuộc đời của mình. Một phần cuộc sống này là sự tồn tại của tôi. Chẳng phải tôi đặc biệt hồi tưởng rằng mình từng chấp thuận những vấn đề này, tình trạng này hay những mối quan tâm này. Hình như có một người phụ nữ ngủ cạnh tôi. Nhưng thường xuyên hơn, tôi chỉ có một mình. Chỉ có mình tôi và đường cao tốc chạy ngay cạnh căn hộ của tôi, và cạnh giường, một cái ly ( vẫn còn 5 milimet whiskey trong đó) và ánh mặt trời bụi bặm, ác độc, à không phải là thờ ơ chứ. Thỉnh thoảng trời mưa. Nếu là như vậy thì tôi sẽ chỉ nằm lỳ trên giường. Và nếu vẫn còn whiskey trong ly, tôi sẽ uống. Và tôi sẽ nhìn qua làn mưa rơi từ mái hiên, lại nghĩ về khách sạn Cá heo. Có thể tôi sẽ vươn mình, nhẹ nhàng và chậm rãi. Đủ để tôi chắc chắn bản thân mình không phải là một phần của thứ gì khác. Vậy mà tôi vẫn nhớ cảm giác của giấc mơ ấy. Da diết tới độ xin thề rằng tôi có thể vươn tay mà chạm vào nó, và toàn bộ những gì bao gồm cả tôi, sẽ chuyển động.
Nếu căng tai ra, tôi có thể nghe thấy phần tiếp theo của vở kịch chậm rãi và thận trọng diễn ra, như những giọt nước đang rơi xuống, từng giọt từng giọt một, hết giọt này đến giọt khác, buông mình vào một trò xếp hình phức tạp. Tôi lắng nghe thật kỹ. Đó là khi tôi nghe thấy tiếng ai đó đang khóc khẽ khàng tới mức gần như không hiện hữu,. Tiếng thổn thức vang lên từ đâu đó trong đêm tối. Ai đó đang khóc than cho tôi.
Khách sạn Cá heo có thực. Thật ra nó tọa lạc trong một khu vực tầm tầm của Sapporo. Vài năm về trước, tôi đã nghỉ 1 tuần tại đấy. À không, cho phép tôi đính chính. Đã bao năm rồi nhỉ? Bốn. Hoặc chính xác là lâu hơn thế, bốn năm rưỡi. Hồi tôi vẫn còn ở độ tuổi hai mươi của mình. Tôi đăng ký phòng tại khách sạn Cá heo với người phụ nữ sống cùng tôi. Cô ấy là người chọn địa điểm này. Chúng mình sẽ nghỉ tại đây, cô ấy nói vậy đấy. Nếu không phải vì cô ấy thì tôi ngờ rằng mình sẽ chẳng đời nào bước chân vào chốn ấy.
Đó là một khách sạn vừa nhỏ vừa thấp. Trong suốt quãng thời gian chúng tôi nghỉ tại đó, tôi không biết liệu chúng tôi có nhìn thấy khách thuê phòng nào không. Có một vài người la cà ở hành lang nhưng ai mà biết được họ có ở lại đó không? Tôi để ý thấy thiếu một số chìa khóa phòng trên tấm bảng sau quầy tiếp khách, vậy là trong khách sạn này còn có những vị khách khác. Tuy nhiên không nhiều. Ý tôi là, thật sự là khi bạn treo một tấm biển quảng cáo khách sạn trong một thành phố lớn, đăng số điện thoại trong niên giám kinh doanh nghĩa là bạn sẽ không chịu cảnh hoàn toàn ế khách. Nhưng kể cả là khi có những vị khách khác ngoài chúng tôi thì họ cũng yên lặng một cách kinh khủng. Chúng tôi chưa từng nghe họ gây ra bất cứ tiếng động nào và hầu như không thấy bất kỳ dấu hiệu nào về sự hiện diện của họ - trừ vị trí của chìa khóa phòng trên bảng thay đổi chút ít mỗi ngày. Liệu có phải họ như những chiếc bóng, nhịn thở mà trườn trên tường dọc theo hành lang? Thỉnh thoảng chúng tôi nghe thấy tiếng ồn của thang máy nhưng khi thang máy dừng, bầu không khí im lặng lại càng trở nên ngột ngạt hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét