Một khách sạn bí ẩn.
Điều gợi nhớ cho tôi là một ngõ cụt sinh học. Sự thoái hóa gen. Một tai nạn kỳ quái của tự nhiên đã khiến cho một số bộ phận cơ thể ở sai chỗ mà không thể sửa chữa được. Phương hướng tiến hóa bị phá hủy, một thể sống mồ côi bị bỏ lại, run rẩy sau tấm màn lịch sử, nơi Vùng-Đất-Bị-Thời-Gian-Quên-Lãng. Đó không phải là lỗi của bất kỳ ai. Không ai bị đổ lỗi, cũng không ai cứu giúp.
Khách sạn nhẽ ra không nên được xây tại nơi nó ngự trị. Đó là sai lầm đầu tiên, và theo đó mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Như thể cài nhầm một nút áo, tất cả mọi cố gắng để sửa chữa đều dẫn đến một đống lộn xộn khả quan, nếu không muốn nói là lịch lãm. Không một chi tiết nào có vẻ đúng đắn. Thử nhìn mọi thứ nơi này và bạn sẽ thấy mình phải nghiêng đầu một vài độ. Không đủ để gây cho bạn mối hại nào và cũng chẳng phải đặc biệt kỳ quặc gì. Ai mà biết được? Biết đâu bạn lại quen nhìn mọi thứ theo chiều nghiêng này (nhưng nếu bạn thực sự như thế thì bạn sẽ không bao giờ có thể nhìn ngắm thế giới một lần nữa với cái đầu để đúng vị trí).
Đó là khách sạn Cá heo. Nó thiếu vắng sự bình thường. Bối rối chất chồng cho tới khi đạt tới ngưỡng, định mệnh trong tương lai không xa bị cơn lốc thời gian nuốt chửng. Ai cũng có thể nhận ra ngay trong chớp mắt. Một chốn thảm hại, trông thiểu não như một con chó ba chân ướt sũng trong mưa tháng mười hai. Những khách sạn buồn rầu có mặt khắp nơi, có điều chắc chắn là Cá heo có một hạng riêng của mình. Khách sạn Cá heo là cả một khái niệm thương cảm. Khách sạn Cá heo đúng thật là bi kịch. Vậy nên chẳng cần phải nói, trừ những tâm hồn nghèo khổ và không chút hồ nghi tình cờ ghé qua thì chẳng ai lại nguyện lòng chọn lựa nơi này làm điểm dừng chân.
Khác hẳn với cái tên của nó (với tôi thì “Cá heo” là một từ lóng gợi lên vẻ đẹp tinh khổi như kẹo đường của một khách sạn nằm bên bờ biển Aegean), nếu không phải vì có biển hiệu treo trước cửa thì bạn sẽ chẳng thể nào biết được tòa nhà này là một khách sạn. Thậm chí kể cả có biển hiệu và tấm bảng bằng đồng treo trước lối vào thì trông nó cũng không ra dáng lắm. Tôi thấy nó giống nhà bảo tàng hơn. Một loại bảo tàng kỳ dị dành cho những vị khách với sự tò mò quái đản mà có thể sẽ ăn trộm những mẫu trưng bày kỳ lạ.
Điều này cũng không khác xa sự thật là bao nhiêu. Khách sạn này thực chất là một phần của viện bảo tàng. Nhưng như tôi đã hỏi đấy, ai lại chịu ở một khách sạn như thế này cơ chứ? Trong cái hòm kiêm phòng nghỉ, hành lang tối om bị chặn bởi những con cừu no căng và lông cừu ẩm mốc và đống tài liệu bị phủ đất và những tấm ảnh không màu? Những góc tường được nướng với những giấc mơ chưa thành sự thật? Đồ đạc ngả màu, những chiếc bàn lắc lư, ánh sáng đèn mờ ảo, bồn rửa mặt với cái nút khập khiễng, không giữ được nước. Cô hầu phòng béo ú sải chân trong hội trường một cách vụng về, húng hắng ho. Người chủ trung niên với ánh mắt buồn bã với bàn tay thiếu hai ngón, ngồi suốt sau bàn tiếp khách. Với một gã như vậy, chỉ cần nhìn thôi đã biết là chẳng ra làm sao cả. Thực sự là một điển hình của loại – được vớt lên trong đêm và nhúng vào một lớp mực xanh mỏng mảnh, tâm hồn được nhuộm màu xui xẻo, thất bại, gục ngã. Nếu bạn muốn đặt anh ta vào một cái hòm bằng thủy tinh và đưa anh ta tới lớp học khoa học của mình, thì đây: Homo nihilsuccessus
Hầu hết mọi người khi thấy anh chàng này đều thấy tinh thần mình ít nhiều bị nhụt đi. Sẽ không ít người tức giận (vài người chỉ cần nhìn thấy những điển hình khốn khổ của nhân loại là đủ bực bội rồi). Vậy thì ai mà lại ở cái khách sạn này kia chứ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét